Chương trước
Chương sau
rời ạ,người này lại là. . . . . . lại là. . . . . . Đi mà quay lại Thanh Phong Tuấn! ! !Còn có gì làm cho người ta kích động hơn đây?
Trước mắt có một người bị thương nặng rõ ràng có chuyện vô cùng khẩncấp đã rời đi,rồi lại ở thời điểm cô nguy nan nhất lần nữa xuất hiện!
Phần tình cảm này,phần cảm kích này,Diệp Vị Ương lần đầu tiên cà lăm nói không ra lời đầy đủ:
“Anh . . . . . anh tại sao lại. . . . . .” Thật ra cô muốn hỏi tạisao thần thông quảng đại,mỗi lần đúng vào lúc cô gặp nguy hiểm hắn điềubiết,sau đó còn xuất hiện ở thời khắc mấu chốt !
Đôi mắt to trong suốt sáng ngời của Diệp Vị Ương chớp cũng không chớp theo dõi hắn,chỉ muốn nhìn rõ Thanh Phong Tuấn,cô sợ mình nhận lầm ânnhân.
Nhưng dáng vẻ của cô thật sự khiến người phạm tội!
Thanh Phong Tuấn không nói một câu đi tới trước người cô,ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn thẳng vào mắt cô,dẫn dắt cô,không để cô phân thần dời đitầm mắt.
Sau đó cho đến hai thân thể đã dán sát chung một chỗ,thân mật khắngkhít không có bất kỳ khe hở,hắn nhẹ nâng lên cằm cô,dùng ngón tay nhẹnhàng cọ sát,an ủi, nhìn môi anh đào sưng đỏ của cô,mê sảng giống nhưđang nói cùng người yêu:
“Đừng sợ,có tôi ở đây,tôi sẽ giúp em hôn sạch sẽ tất cả,để em thuầnkhiết như ban đầu,em . . . . . nhất định chỉ có thể là của tôi. . . . ..”
Nói xong,nụ hôn dịu dàng cũng theo rơi xuống. . . . . .
Diệp Vị Ương thoáng cái hoảng hốt,lông mi thật dài như lông vũ nhẹnhàng chớp chớp,giờ khắc không gian yên tịnh,nụ hôn này không mang theobất kỳ xâm phạm ,mà cô cũng không muốn kháng cự.
Chẳng qua cô đột nhiên nhớ vết thương sau lưng hắn,người này qua lại bôn ba mệt nhọc,bộ không muốn sống nữa sao?
Vết thương của hắn có nứt ra hay không?
Một loạt lo lắng khiến Diệp Vị Ương hơi đẩy ra Thanh Phong Tuấn.
Cô nghiêm túc cẩn thận nhìn hắn,quả nhiên sắc mặt tái nhợt như cũ.
Sự phát hiện này khiến lông mi thanh tú của Diệp Vị Ương nhíu chungmột chỗ,hỏi: “Vết thương của anh thế nào? Không phải lại bị nứt nữa chứ? Cho dù không đi bệnh viện anh cũng phải tìm bác sĩ riêng xem mộtchút,ngộ nhỡ vết thương nhiễm trùng sẽ không tốt.” Cô thật sự không tinkỹ thuật lấy đạn của mình.
“Em đang quan tâm tôi sao?” Thanh Phong Tuấn cười,nửa ôm nửa dìu đỡcô ngồi xuống ghế sôpha,cả người hoàn toàn một bộ vô hại rất dễ thâncận. ( thật ra là một tên rất phúc hắc. )
Diệp Vị Ương bị hắn hỏi có chút ngượng ngùng,cúi đầu không trả lời.
Thanh Phong Tuấn cũng không thúc giục,trực tiếp đứng lên lấy một cáikhăn lông sạch sẽ,thân thể cao ráo ngồi chổm xuống,tư thế có chút giốngđang cầu hôn,dịu dàng lau làn da lõa lồ bên ngoài,rồi đến gươngmặt,cổ,cánh tay,móng tay,toàn bộ không bỏ qua.
Diệp Vị Ương không dám lộn xộn,sợ đụng phải vết thương của hắn,chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người không có nói chuyện giống nhưquen biết đã lâu,còn có một chút ăn ý rất khó nói,ai cũng không muốn mởmiệng phá hư không khí hiện tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.