Dạ Phi Phàm nhìn chằm chằm Diệp Vị Ương, tay chân thì luống cuống.Trời ạ! Ánh mắt của hắn nhìn nàng giống như dã thú muốn tìm một chỗ trên người cô để cắn xuống miếng thứ nhất.
Đắp trên người cô là một tấm thảm hơi ngắn để lộ ra chiếc cổ trắng thon dài thật hấp dẫn người khác
Ánh mắt nóng rực của hắn một lần nữa trở lên mặt cô, nhìn khuôn mặtmềm mại xinh đẹp làn da trắng nõn trong suốt, tóc đen nhánh làm nổi bậtđôi môi anh đào đỏ thắm,hơn nữa đôi mắt to trong suốt xinh đẹp mị hoặcchúng sinh.
Thời gian trôi qua giống như một thế kỷ, ánh mắt Dạ Phi Phàm mới trởlại bình thường,lạnh nhạt nói một câu : “ Cũng may em tự hiểu lấymình,trử đôi môi ở chỗ khác đều không bị xâm phạm, nếu không uổng côngmẹ em đã lo lắng cho em cả buổi tối. Thật sự là một đứa con ngoan”
Lời nói này vô cùng châm chọc,thật ra là ghen tỵ với ghen tỵ.
Hắn cảm thấy may mắn vì Diệp Vị Ương chỉ bị người ta hôn môi,cònnhững nới khác trên thân thể xinh đẹp cũng không có dấu vết bị xâm phạm, nhưng hắn tức là tại sao mình không bảo vệ tốt cho người con gái này để cho những người đàn ông khác dòm ngó đến cô.
“ Anh đến là để vũ nhục tôi sao ? Dạ đại tổng tài,khiến ngài lao tâm rồi! Hiện tại mời ngài ra ngoài! Tôi muốn thay quần áo! “
Diệp Vị Ương cong môi lên tức giận. Nhưng cô cũng biết nếu như khôngphải mẹ lo lắng cho mình mà gọi quá nhiều cuộc diện thoại cho Dạ PhiPhàm,quấy rày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/209380/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.