Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
Một loại tội ác dâng lên trong lòng,nếu không để ý sẽ ngày càng trở nên đau đớn,cô từ chối giằng co muốn tránh thoát.
Dạ Phi Phàm không thể không rời khỏi môi cô cũng không có buông côra,hơi thở có chút hổn hển nhưng vẫn nóng rực như cũ phả lên mặt cô,nóithẳng ” Em không cố ý,tôi cũng không cố ý!”
Nói xong một câu không rõ ý nghĩa,không đợi Diệp Vị Ương phản ứng,hắn ôm cô nhảy lên bờ..
Động tác nhảy lên của hắn phá vỡ sự im lặng của cô,chuyển động mạnhkhiến cô theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn,rồi lại cảm thấy không thíchhợp lập tức đỏ mặt buông tay ra.
“Em bị trặc chân rất nặng!” Dạ Phi Phàm nói sự thật.
“Nhưng………”
“Không nhưng nhị gì hết,nếu như hắn hiểu nhầm cái gì,tôi sẽ ra mặt giải thích giúp em.”
Thì ra hắn có thể nhìn thấy lo lắng của cô,điều này khiến cho ánh mắt của cô không biết nên để ở đâu,hôm nay thân phận của cả hai như vậy gặp nhau thật lúng túng.Thế nhưng vừa nhìn thấy cô liền cả kinh sợ hãi“Cánh tay của anh cũng bị thương! Đang chảy máu!”
Đúng rồi,nhất định là do lúc nãy rơi xuống hồ nước để tránh đầu cô bị thương nên tay hắn mới bị như vậy.
Mặc dù bây giờ muốn giữ khoảng cách với hắn nhưng không thể làm người yêu cũng có thể làm bạn bình thường.Huống chi Thanh Phong Tuấn cũng cóhợp tác qua lại với hắn.Không thể không nói Dạ Phi Phàm đã chiếm một vịtrí riêng trong lòng được,không yêu nhưng không thể làm bộ không biết,dù sao thì cả hai cũng quen nhau nhiều năm.
Nhìn hắn vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/1222788/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.