Mấy ngày hôm nay nửa mê nửa tỉnh…Thanh Phong Tuấn cũng không trở lại dù chỉ một lần.
Cho nên trừ lúc ngủ còn lại Diệp Vị Ương chẳng biết mình còn có thểlàm gì,cô lo lắng cho sự an nguy của mẹ,cô muốn biết rốt cuộc hiện tạiđông Phương thước như thế nào rồi,có phải đã hợp tác cùng Ưu Việt,haingười hợp tác có phải mũi nhọn nhắm tới Thanh Phong Tuấn?
Trong lòng có quá nhiều lo lắng đến mức Diệp Vị Ương thường hi vọng mình có thể ngủ mãi không tỉnh.
Ngủ đi,ngủ đi,yên lặng ngủ đi,ngủ một chút sau khi tỉnh lại phát hiện đó chỉ là giấc mộng mà thôi.
Lại ngủ thiếp đi,cô thậm chí không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật cô.Ngủ say trong giấc mộng có một cuộc sống xinh đẹp ngọt ngào,ở nơi đó khôngcó buồn phiền mà chỉ có niềm vui.
Khi Thanh Phong Tuấn trở về mở cửa đi vào,Diệp Vị Ương vẫn còn đang ngủ.
Hắn ngồi cạnh người cô,nệm hơi lún xuống,tiếng động khẽ khiến cô tỉnh ngủ.Mở mắt ra cô thấy người đàn ông trước mắt là người đàn ông biến mất mấy ngày nay.
Diệp Vị Ương chỉ im lặng nhìn hắn,cũng không mở miệng nói gì.Quáchiều chuyện,cô không biết nên nói chuyện gì trước,hoặc đối phương không muốn cô mở miệng nói những chuyên kia,cho nên chỉ có thể yên lặng chờthay đổi của Thanh Phong Tuấn muốn hỏi về nguyên nhân vì sao cô rờiđi.Cô rất hi vọng rằng hắn có thể tự mình nghĩ thông,có thể tin tưởng cô một lần nữa,đối với cô mà nói thì tạo ra sự tin tưởng của hắn đối vớicô thật sự rất vất vả.
“Mệt lắm sao?” Thanh Phong Tuấn nói chuyện không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/1222780/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.