Edit:Dực
Thanh Phong Tuấn nhìn chiếc giường trống không rống giần “Em trốn tôi sao? Có bản lĩnh thì đừng để tôi bắt được!”
Cái thời kì niên thiếu tức giận cùng thất vọng không cách nào kiềmchế bản thân của Thanh Phong Tuấn đã trôi qua. Hôm nay bị Diệp Vị Ươngchuốc thuốc mê cố ý trốn đi,cho rằng lần đầu tiên bị Diệp Vị Ương lừadối,một lần nữa hắn cảm nhận sâu sắc được sự tức giận cùng thất vọng .
Giữa người với người muốn tạo lòng tin rất khó nhưng muốn phá hủy lại rất dễ dàng, chỉ cần làm một chuyện gì có có ý nghĩa phá hủy là được.Mà Diệp Vị Ương không chỉ hạ dược hắn mà còn viết thư tuyệt tình.
Cô nói,tôi đã từng cố gắng để yêu anh nhưng………………tôi không có cách nào có thể yêu anh.
Cô nói, cho nên tôi với anh ở chung một chỗ,nguyện ý gần gũi cùng anh chỉ là vì quỷ thần xui khiến vì anh mà thất thân.
Cô nói,tôi thầm mến Dạ Phi Phàm nhiều năm như vậy,yêu nhưng lại không có được cho nên tôi một mực cố gắng tìm phao cứu sinh mới.
Cô nói,thật xin lỗi,trong lòng tôi vẫn còn có bóng dáng của Dạ PhiPhàm,anh không cách nào có thể dẫn tôi ra khỏi thứ tình cảm của quá khứkia không cách nào cứu vớt tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Cô nói,thật xin lỗi,gặp lại sau,xin đừng tìm tôi,sẽ có một cô gái tốt hơn thích hợp với anh,mong rằng sau này anh sẽ hạnh phúc.
A,hay cho câu xin lỗi! Hay cho câu gặp lại sau!
Hai cho câu không cần tìm cô hay cho câu mong rằng sau này hắn sẽ hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/1222767/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.