Edit: Dực
Beta: Tieumanulk
Diệp Vị Ương uống một ly trà,về phòng của mình lập tức nhận ra hơi thở quen thuộc.
Nhịp tim như sấm đánh,cô rón rén nhìn lên giường quả nhiên là Thanh Phong Tuấn đã trở về,nhìn qua có vẻ là ngủ thiếp đi.
Thấy hắn ngủ,cô từ từ đi tới,phát hiện sắc mặt hắn không tốt lắm,dưới mi mắt có quần thâm màu đen.Haizzz,Thanh Phong Tuấn đáng thương mấy hôm nay ở ngoài hẳn không nghỉ ngơi tốt rồi. Làm cho hắn một chút đồ ănngon bồi bổ mới được!
Diệp Vị Ương đứng lên,xoay người,chuẩn bị đi tới phòng bếp,tay lại bị kéo lại,Thanh Phong Tuấn chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào.
Nhiều ngày lo lắng khiến Diệp Vị Ương cũng không nhịn được nữa ôm cổngười trên giường,Thanh Phong Tuấn giống như đè nén rên nhẹ một tiếngnhíu chặt chân mày!
Diệp Vị Ương nghi ngờ hỏi “Tuấn, anh làm sao vậy?”
“Không sao,mệt chết đi được,hôm nay bỏ qua cho em trước,lên đây ngủ cùng tôi!:
“Hả? A……………….” Bây giờ còn rất sớm,trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.
Chui vào chăn bị hắn ôm thật chặt,hai người ôm nhau ngủ.
Ngày ngày nhớ nhung lo lắng cũng khiến cho Diệp Vị Ương nghỉ ngơi không được tốt,khi tỉnh dậy cũng mới hơn chính giờ.
Thanh Phong Tuấn trượt tay vào trong áo ngủ của cô,vuốt ve sống lưngbóng loáng của cô,nghiêng người nhẹ nhàng gặm vành tai thơm tho của cô.
Gần đây thân mật nhiều lần,Diệp Vị Ương cũng không còn xấu hổ tránh né nữa.
Cô vô thức rên khẽ một tiếng,vì để cho Thanh Phong Tuấn vui vẻ,cô đỏmặt suy nghĩ một chút,cũng do dự đưa tay lên xoa xoa cơ thể của ThanhPhong Tuấn nhưng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/1222760/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.