Edit: Dực
Beta: Tieumanulk
“Buông cô ấy ra!” Một giọng nói lạnh băng tựa như Satan địa ngục đột nhiên truyền tới.
Bản thân Hàn Thiên Tuyết vẫn chưa bình phục đã ra khỏi viện,vừa rồi đánh nhau đã lâu,cổ tay đã chảy máu có chút bất lực, hiện tại nghe thấy có giọng nói giật mình quay đầu, cô có chút không tin vào những gì mình thấy, cả người ngây ngốc một lúc,cũng chính lúc này là thời khắc tạo cơ hội cho đối phương, một tên côn đồ giơ tay lên đánh một đòn nặng nề vào gáy cô, khiến cô mê man bất tỉnh………..
Trong khi rơi xuống đất cô cảm giác có một đôi tay ấm áp ôm cô vào lòng.
Trước tới giờ chưa từng có cảm giác an toàn,dường như cái gì cũng khiến cho cô lo lắng sợ hãi.
Thật sự,căn bản không nghĩ tới hôm nay người đó bỏ công việc công ty tới giúp cô.
Thật sự,rất lâu rồi chưa có ai ôm cô khiến cho cô cảm giác như có được cả thế giới như thế này.
Hàn Thiên Tuyết rơi vào tình trạng hôn mê mà tâm trạng một nửa vui sướng một nửa đau thương.
Vui là bởi vì người đó đột nhiên xuất hiện,lo là bởi vì hiện tại cô không còn sức nói cho Dạ Phi Phàm đi cứu Diệp Vị Ương.
Dạ Phi Phàm sinh ra trong một gia định quý tộc danh tiếng, vì để đề phòng bắt cóc tống tiền đương nhiên phải trải qua một khóa huấn luyện khiến cho mạnh thêm, thân thủ bất phàm. Hắn ôm chặt lấy Hàn Thiên Tuyết, không hề để cho người khác làm cô bị thương nữa, xoay người mấy cái đã đem đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-boi-tong-tai-khong-duoc-dung-me-ta/1222728/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.