“Gì? Uy cẩu? Nam nhân bà, ngươi thật dám nói ra những lời này?”
Nhưng Lam Tử Duyệt không quan tâm Niên Bình Sùng, mà chỉ âm trầm nhìn Thiên Tú Vy và Hỷ Nhi.
“Công, công chúa, cứu ta….” Phần Cơ đứt quãng lên tiếng, cánh tay duỗi về phía Thiên Tú Vy là màu xanh, dấu hiệu trúng phải độc xà rõ ràng, một người dùng cả đời đều huấn luyện độc xà cuối cùng lại chết trong tay chúng, đối với Phần Cơ mà nói, là sự vũ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ả.
“Cứu gì mà cứu? Bổn công chúa vì sao phải cứu ngươi? Bổn công chúa ta lại không quen ngươi, hà cớ gì phải cứu ngươi?” Thiên Tú Vy vội vàng phủ nhận, hiện giờ quan trọng là phủI sạch quan hệ với Phần Cơ, chỉ có như vậy danh dự của ả mới hy vọng được lấy lại.
“Công chúa, là ngươi phái ta đi giết Lam Mân Côi, hiện giờ sự tình đã bại lộ, ngươi liền phủi tay phủ nhận sao? Công chúa ngươi thật sự là tâm địa sắt đá.” Phần Cơ oán hận nói, tuy ả đã sớm biết bộ mặt thật sự của Thiên Tú Vy, chỉ không ngờ người này lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy, dù ả đã ở bên công chúa đã mấy năm.
“Thiên Tú Vy, giờ ngươi còn gì để ngụy biện? Chính là sợ ngươi sẽ giở trò nên ta mới giữ lại mạng của Phần Cơ đến giờ phút này, Lam Mân Côi ta trước giờ với ngươi không thù không oán, ngươi cư nhiên lại hãm hại ta, vậy thì ngươi đừng trách ta vô tình vô nghĩa.” Lam Tử Duyệt nói xong, ngân quang trong tay lướt tới cổ Phần Cơ, Phần Cơ chưa kịp lên tiếng đã ngã quỵ tử vong trên mặt đất, là một luyện đang sư nên nàng biết cách để người khác chết nhanh nhất.
“AAA…..!”
“A…….!” Thiên Tú Vy và Hỷ Nhi bị dọa đến hét lên, thân thể run rẩy không thôi.
“Bây giờ, đến lượt các ngươi.” Lam Tử Duyệt nở nụ cười tà ác, giữ lại mạng sống của ả ta chính là một tai họa, ả vẫn sẽ bày mưu hãm hai mẫu tử họ thôi.
“Đợi đã …. Lam Mân Côi.” Nam Cung Thần Huân lên tiếng ngăn cản.
Thiên Tú Vy nhìn thấy Nam Cung Thần Huân bước ra, mừng đến suýt rơi lệ, kích động nhìn Nam Cung Thần Huân, ả đoán không sai Nam Cung Thần Huân sẽ không để công chúa một thành là nàng xảy ra chuyện được.
“Ngươi muốn cứu họ?” Lam Mân Côi sắc bén hỏi, ánh mắt xinh đẹp xuất hiện một tia hàn quang.
Nhìn tia hàn quang ẩn hiện trong đôi mắt Lam Tử Duyệt, Nam Cung Thần Huân chỉ cảm thấy trong lòng từng trận đau nhức, ổn định lại tâm trạng hắn nói “Nàng ta bây giờ chưa chết được,với địa vị là công chúa thành Thiên Vy, muội phải rõ là, chí ít trước mặt trẫm, nàng ta không thể xảy ra chuyện, vẫn là thỉnh Lam Mân Côi muội giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho nàng ấy!”
Nam Cung Thần Huân buộc phải ngăn cản, hắn đăng cơ chưa được năm mấy, căn cơ không vững, nhưng thành chủ thập thành đối với hắn vẫn rất trung thành, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn để một trong các thành xảy ra chuyện, đánh vỡ thế cân bằng này, nếu như trước kia hắn có thể không quản, nhưng giờ không như vậy, nếu đã ngồi ở địa vị này vậy thì hắn có trách nhiệm vì phúc lợi của bá tánh chúng sinh.
“Muốn cứu ả, vậy thì vượt qua ải của Lam Mân Côi ta đã, nữ nhân này hôm nay nhất định phải chết!” Lam Tử Duyệt ngữ khí lạnh lùng, không giữ chút thể diện cho Nam Cung Thần Huân, nàng biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
“To gan, ngươi chỉ là một phụ đạo nhân gia, cư nhiên dám phản bác lời nói của vua, ngươi có bao nhiêu cái mệnh lại có thể vênh váo đến vậy?”
“To gan, ngươi chỉ là một phụ đạo nhân gia lời vua đang nói ngươi lại cả nhiên chen ngang cướp lời, vênh váo như vậy ngươi lại có bao nhiêu cái mạng? Lam Tử Duyệt âm trầm phản bác lời của Lam Tử Nhu, Lam Tử Duyệt trước kia rất sợ Lam Tử Nhu, nhưng nàng hiện tại mới không sợ nàng ta, đại hội luyện đan ấy nàng nhất định sẽ cho ả một trận kinh hỷ.
“Người đâu, còn không mau lôi ả nữ nhân không biết trời cao đất dày này ra cho ta!” Lam Tử Nhu giận dữ hét, trực tiếp gọi thị vệ.
“Vâng, nương nương.” Hai thị vệ lập tức bước lên.
“Ai dám đụng nàng ấy, bổn tọa sẽ tiễn hắn về địa ngục.” Long Thiên Tuyệt tức giận quát, hắc quang trên tay lóe sáng, lướt qua cổ của Thiên Tú Vy và Hỷ Nhi, đợi mọi người nhận ra thì Thiên Tú Vy và Hỷ Nhi đã tử vong tại chỗ.
“Ngươi….” Nam Cung Thần Huân vạn vạn không ngờ tốc độ người này lại nhanh đến xuất thần, trước khi hắn kịp lên tiếng thì người đã không còn.
“Vụ này ngươi cứ tính sổ trên đầu Ma Huyễn Thành ta.” Long Thiên Tuyệt lãnh lạnh nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Nam Cung Thần Huân, đôi mắt chớp như tia lửa, ẩn chứa nhiều cảm xúc không tên.
“Sao huynh lại giết họ nhanh như vậy?” Lam Tử Duyệt không vui nói, nàng còn chưa chơi đủ, giết một răn trăm, Mộc Thành Phượng còn ở trong xe ngựa xem kịch cơ, phải để nàng ta thấy được thủ đoạn của nàng, tránh cho sau này nàng ta lại ở sau lưng giở thủ đoạn.
“Có bổn tọa ở đây không cần nàng phải động thủ, không phải nói muốn nghỉ ngơi thêm sao? Nàng trở về nghỉ ngơi một lát đi!” Long Thiên Tuyệt ôn nhu lên tiếng, kẻ muốn giết nữ nhân và hài tử của hắn, hắn làm sao để tên đó còn lưu lại trên thế gian này, chết, là con đường cuối của chúng.
“Hiện tại sao mà ngủ được.” Lam Tử Duyệt không sao đáp, ngẩng đẩu nhìn hắc vân trên bầu trời, lão nương nó, thật đúng là Ma Huyễn bát quái trận! Người thiết lập trận này tu vi cực cao, nếu muốn phá, không đến ba ngày ba đêm thì không thể phá được.
Mộc Thành Phong nhìn bầu không khí giữa Long Thiên Tuyệt và Lam Tử Duyệt trong lòng một trận kinh ngạc, chỉ trong một đêm, hắn rốt cuộc đã bỏ lỡ chuyện gì, quan hệ giữ họ sao đột nhiên thay đổi tốt như vậy, Lam Tử Duyệt sáu năm trước yêu say đắm Nam Cung Thần Huân, hắn đích thân phái Tể Thiên cận thân của hắn đi thăm dò, Tề Thiên sẽ không truyền sai tin được, nhưng Lam Tử Duyệt lại giống như chưa từng gặp Nam Cung Thần Huân,thật khiến hắn có chút thất vọng.
“Mẫu thân, đây là Ma Huyễn bát quái trận?” Lam Thành Thành chạy đến bên cạnh Lam Tử Duyệt, ngẩng đầu nhìn hắc vân trên bầu trời.
“Không sai, đích thị là Ma Huyễn bát quát trận, hơn nữa người thiết lập trận này tu vi rất cao, trận này rất khó để phá giải.” Lam Tử Duyệt mỉm cười nhìn Lam Thành Thành nói, Thành Nhi đi theo nàng học trận pháp cũng đã hai năm, trận pháp thông thường đều không khó dễ được với nó.
Mẫu thân, vậy Ma Huyễn bát quái trận này phải phá như thế nào? Mẫu thân người giải thích cho hài nhi nghe đi, hài nhi muốn thử.” Lam Thành Thành ngẩng khuôn mặt khả ái của mình, đầy tự tin nói, nhìn nét mặt của mẫu thân chắc chắn mẫu thân đã biết cách phá vỡ trận pháp này rồi.
“Thành Nhi, con thật sự muốn phá trận bát quái này?” Lam Tử Duyệt khom người xuống, mỉm cười nhìn Lam Thành Thành, có lẽ, nàng thật sự có thể để Thành Nhi thử một lần, nói không chừng Thành Nhi có thể phá vỡ.
“Hừ! Thật không biết tự lượng sức, Hoàng Thượng và Duật Thành thiếu chủ đã dùng hết một ngày để phá còn chưa phá được, ngươi chỉ là một tiểu hài tử, muốn phá trận pháp này? Thật là mộng tưởng!” Lam Tử Nhu thần tình cao ngạo, châm chọc nhìn Lam Tử Duyệt và Lam Thành Thành, nữ nhân này mang lại cảm giác quá quen thuộc, thật quá giống với Lam Tử Duyệt, vừa nhìn thấy người này, nàng liền mạc danh hoảng hốt, nhịn không được cãi nhau với nàng ta.
Lam Tử Duyệt sắc mặt âm trầm đứng lên, thế gian này không ai dám động đến hài nhi của nàng, Lam Tử Duyệt nhếch miệng: “Theo như ý ngươi, hài nhi của ta không tự lượng sức còn ngươi lại có thể phá, đúng không?” Lam Tử Duyệt ưu lạnh nói, ẩn chứa sát khí, khiến người khác hoảng sợ từ tận bên trong, có một loại người chính là không cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt thế nhưng lại khiến người khác ngửi ra mùi vị của chết chóc, Lam Tử Duyệt khắc này chính là loại người này.
“Hừ! Bổn cung không nói bổn cung ta có thể phá.” Lam Tử Nhu thế nhưng lại hào phóng thừa nhận, nếu như nàng có thể phá được trận này thì có cần ở nơi hoang sơ dã ngoại ngày không?
“Không có bản lĩnh đó thì đừng điên loạn cắn người.” Lam Tử Duyệt âm trầm quát, Lam Tử Nhu này, nàng ta thật sự nghĩ Lam Thừa Tướng có thể một tay che trời sao? Lần này Lam Tử Duyệt nàng trở về sẽ khiến cơ nghiệp của lão ấy tan tành trong một đêm.
“Ngươi, ngươi cư nhiên dám ăn nói như vậy với ta?” Lam Tử Nhu bị nàng chọc giận, cư nhiên dậm tay dậm chân.
Lam Tử Duyệt cười lạnh, tính tình của Lam Tử Nhu nàng còn không hiểu sao, thường ngày giả bộ ôn nhu dịu dàng, nhưng thật sự thì nàng ta khó mà kìm nén được, chỉ một câu nói liền có thể khiến nàng ta tức giận nảy lửa.
“Có gì không dám? Nương nương ngươi trước khi quản giáo người khác thì nên quản tốt bản thân mình trước, là nhất quốc chi phi, gào thét ầm ĩ, tâm địa hẹp hòi, không chỉ làm mất phụ đức* (*đức độ của người phụ nữa) còn làm nhục quốc thể, nhất cử nhất động của nương nương đều ảnh hưởng đến toàn bộ Xa Xích Quốc, đại diện cho cả một Xa Xích Quốc, hành động của nương nương hôm nay thì không sợ bị thiên hạ chê cười sao?” Lam Tử Duyệt lạnh nhạt nói, lời nói sắc bén, chẳng trách Nam Cung Thần Huân không sủng hạnh nàng, nàng căn bản làm chỉ có mỹ mạo não lại trống rỗng, trước mặt nhất quốc chi quân, trước mặt thần dân, lại làm càn như vậy, thật sự là tự làm mất thể diện của bản thân.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại cứ nhắm vào bổn cung?” Lam Tử Nhu rống lên, nữ nhân này gan thật sự quá lớn, nếu thật sự là Lam Tử Duyệt, vậy thì là chuyện không thể, Lam Tử Duyệt tính tình ôn hòa, lúc nói chuyện cũng ôn nhu nhỏ nhẹ, càng miễn bàn đến việc cả gan nhục mạ nàng.
Nam Cung Thần Huân ôn nhu nhìn Lam Tử Duyệt, Duyệt Nhi của hắn chính là như vậy, làm việc gì cũng đều suy nghĩ thấu đáo, trước khi hắn xuất môn, nàng cũng căn dặn hắn nhiều lần, trước mặt người ngoài, nàng chưa bao giờ khiến hắn mất thể diện, ngôn hành cử chỉ khéo léo không khiến người khác chán ghét mà ngược lại khiến người người yêu thích.
“Ta là ai? Không cần ngươi lo, tự lo cho chính mình, nhưng ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng chọc vào ta.” Lam Tử Duyệt lười nói chuyện vô nghĩa với nàng ta, thật sự là tốn nước miếng, nàng hiện tại phải tìm cách phá trận Ma Huyễn bát quát này, nếu không họ thật sự sẽ trở thành dã nhân mất thôi, cả ngày ăn tạp ở trên núi này.
“Hoàng Thượng, người nhìn ả xem, to gan như vậy, căn bản không để Hoàng Thượng người vào mắt.” Lam Tử Nhu nói không lại Lam Tử Duyệt, muốn Nam Cung Thần Huân đích thân ra tay.
“Nàng câm miệng, còn chưa đủ mất mặt sao?” Nam Cung Thần Huân giận dữ nói, hắn vốn dĩ chẳng so đo việc Lam Tử Duyệt bất kính, Duyệt Nhi của hắn, nói gì cũng đúng.
Nam Cung Thần Huân bước đến trước mặt Lam Thành Thành rồi khom người xuống, nhìn gần, hài tử này tuấn tú bất phàm, đây là hài tử của Duyệt Nhi sao? Nếu sáu năm trước không xảy ra chuyện, hài nhi của hắn và nàng ắt cũng đã lớn như vậy rồi, nhưng lão thiên gia trêu ngươi, Duyệt Nhi của hắn ngày đó xảy ra chuyện, Nam Cung Thần Huân càng nghĩ tâm càng nặng trĩu, mỉm cười nhìn Lam Thành Thành hỏi “Ngươi thật sự muốn phá Ma Huyễn bát quái trận này?”
—————————————————————————
Chương 127: Thành Nhi, ngươi thật muốn phá này ma huyễn bát quái trận?
“Oa! Uy cẩu, Nam Nhân bà, ngươi cũng thật nói ra tới.”
Chính là Lam Tử Duyệt không ở để ý tới Niên Bình sùng, mà là âm trầm nhìn Thiên Tú Vi cùng hỉ nhi.
“Công, công chúa, theo ta…….” Phần Cơ đứt quãng chính là nói, duỗi hướng Thiên Tú Vi tay là màu xanh lá, thực rõ ràng nàng trúng xà độc, một cái cả đời chơi xà người, cuối cùng sẽ chết ở xà trong tay, này đối với Phần Cơ tới nói, là trong cuộc đời lớn nhất vũ nhục.
“Cứu cái gì cứu? Bản công chúa vì cái gì muốn cứu ngươi, bản công chúa lại không quen biết ngươi, làm gì muốn cứu ngươi.” Thiên Tú Vi vội vàng phủ nhận, hiện tại cùng Phần Cơ phủi sạch quan hệ nàng còn có được cứu trợ, còn có thể đem nàng thanh danh cứu vớt trở về.
“Công chúa, là ngươi phái ta đi giết Lam Mân Côi, hiện tại sự tình bại lộ, ngươi liền tưởng bỏ xuống ta mặc kệ sao? Công chúa ngươi thật sự ý chí sắt đá.” Phần Cơ oán hận nói, nàng đã sớm biết Thiên Tú Vi gương mặt thật, không nghĩ tới nàng thật sẽ như vậy vô tình vô nghĩa, nàng đi theo bên người nàng đã có đã nhiều năm.
“Thiên Tú Vi, ngươi bây giờ còn có nói cái gì hảo thuyết, chính là sợ ngươi sẽ đến chiêu thức ấy, mới có thể đem Phần Cơ lưu đến bây giờ, ta Lam Mân Côi túc tới cùng ngươi không thù không oán, ngươi nếu dám cho ta chơi loại này xiếc, nay ri ngươi đã có thể đừng trách ta Lam Mân Côi vô tình.” Lam Tử Duyệt nói xong, trong tay ngân quang hướng Phần Cơ trên cổ xẹt qua, Phần Cơ hừ đều không có hừ một tiếng, liền ngã xuống đất bỏ mình, làm một người luyện đan sư, nàng biết như vậy làm người bị chết càng mau.
“A……!”
“A……!” Thiên Tú Vi cùng hỉ nhi bị dọa đến thét chói tai, run rẩy không ngừng thân thể.
“Hiện tại, nên đến phiên các ngươi.” Lam Tử Duyệt tà cười nói, nữ nhân này lưu lại nhất định là một cái tai họa, nàng còn sẽ tưởng mặt khác biện pháp giết bọn hắn mẫu tử ba người.
“Từ từ…… Lam Mân Côi.” Nam Cung Thần Huân ra tiếng ngăn cản.
Thiên Tú Vi nhìn Nam Cung Thần Huân đứng dậy, cao hứng đến thiếu chút nữa lưu nước mắt, kích động nhìn Nam Cung Thần Huân, nàng liền biết Nam Cung Thần Huân sẽ không làm nàng một thành công chúa có việc.
“Ngươi tưởng liền nàng?” Lam Tử Duyệt sắc bén nhìn Nam Cung Thần Huân hỏi, xinh đẹp tinh mắt, một mảnh lãnh quang.
Nhìn Lam Tử Duyệt đôi mắt thanh lãnh, Nam Cung Thần Huân chỉ cảm thấy trong lòng từng trận đau đớn, hoãn hoãn cảm xúc nói: “Nàng hiện tại còn không thể chết được, nàng là ngàn hơi thành công chúa, ngươi là biết đến, ít nhất ở trẫm trước mặt, nàng không thể xảy ra chuyện, còn thỉnh Lam Mân Côi giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nàng một mạng đi!” Nam Cung Thần Huân cần thiết ngăn cản, hắn mới vừa đăng cơ không đồng nhất nhiều năm, căn cơ không xong, nhưng ít ra mười thành thành chủ đối hắn là trung thành, hắn không thể làm trong đó một thành xảy ra chuyện, đánh vỡ này cân bằng, nếu là trước kia, hắn có thể mặc kệ, nhưng là hiện tại, hắn cư nhiên ngồi vào vị trí này thượng, nên vì bá tánh mưu phúc lợi.
“Muốn cứu nàng, phải quá ta Lam Mân Côi này một quan, nữ nhân này hôm nay cần thiết đến chết.” Lam Tử Duyệt ngữ khí không tốt nói, không có cấp Nam Cung Thần Huân mặt mũi, nàng biết Nam Cung Thần Huân trong lòng suy nghĩ cái gì.
“Lớn mật, ngươi một người nho nhỏ nữ tắc nhân gia, cư nhiên dám phản bác vua của một nước nói, ngươi có mấy cái mệnh, dám như thế kiêu ngạo.” Lam tử nhu tức giận quát lớn Lam Tử Duyệt, thật sự là nhìn không được so nàng còn muốn kiêu ngạo nữ nhân.
“Lớn mật, vua của một nước nói chuyện, ngươi một cái nữ tắc nhân gia, cắm cái gì miệng, như thế kiêu ngạo, ngươi lại có mấy cái mệnh có thể sống?” Lam Tử Duyệt âm trầm phản bác lam tử nhu nói, trước kia Lam Tử Duyệt chính là rất sợ lam tử nhu, hiện tại nàng nhưng không sợ nàng, luyện đan đại tái thượng, nàng nhất định sẽ cho lam tử nhu một cái kinh hỉ lớn.
“Người tới nột! Đem cái này không biết trời cao đất rộng nữ nhân cấp bổn cung bắt lấy.” Lam tử nhu tức giận không thôi, trực tiếp kêu thị vệ.
“Là, nương nương.” Hai gã thị vệ tiến lên đáp.
“Ai dám động nàng, bổn tọa hiện tại liền đưa hắn đi địa ngục.” Long ngàn tuyệt tức giận quát lớn nói, trong tay hắc quang chợt lóe, xẹt qua Thiên Tú Vi cùng hỉ nhi cổ, chờ mọi người phản ứng lại đây, Thiên Tú Vi cùng hỉ nhi đã ngã xuống đất bỏ mình.
“Ngươi……?” Nam Cung Thần Huân không nghĩ tới hắn tốc độ sẽ nhanh như vậy, ở hắn xuất khẩu khi, người cũng đã đã chết.
“Này bút trướng, ngươi có thể cho bọn họ ngàn hơi thành tính ở ta Ma Huyễn Thành trên đầu.” Long ngàn tuyệt lạnh lùng nói, thâm thúy đôi mắt cùng Nam Cung Thần Huân đối diện, đôi mắt nhảy lên cháy hoa thời điểm, có một ít không rõ nguyên do cảm xúc ở bên trong.
“Ngươi làm gì đem các nàng nhanh như vậy giết chết.” Lam Tử Duyệt không vui nhìn long ngàn tuyệt hỏi, nàng còn không có chơi đủ đâu? Giết một người răn trăm người, Mộc Thành Phượng còn ở trong xe ngựa xem diễn đâu? Nàng làm nàng nhìn xem thủ đoạn của nàng, miễn cho nàng lại ở nàng mặt sau làm động tác nhỏ.
“Có bổn tọa ở, không cần ngươi động thủ, không phải còn không có nghỉ ngơi tốt sao? Trở về ở ngủ một hồi đi!” Long ngàn tuyệt ôn nhu nói, muốn giết hắn nữ nhân cùng nhi tử người, hắn lại như thế nào sẽ đem bọn họ lưu tại trên thế giới này, chết, là các nàng cuối cùng lộ.
“Nga! Hiện tại nào còn ngủ được a!” Lam Tử Duyệt không sao cả nói, ngẩng đầu nhìn không trung mây đen, nàng nương, thật đúng là ma huyễn bát quái trận a! Này thiết trận người tu vi cập cao, nếu muốn phá trận, không có cái ba cái tam đêm là phá không được.
Mộc Thành Phong nhìn Lam Tử Duyệt cùng long ngàn tuyệt hỗ động, trong lòng kinh ngạc, cả đêm thời gian, hắn rốt cuộc bỏ qua cái gì, Lam Tử Duyệt cùng long ngàn tuyệt quan hệ như thế nào đột nhiên biến hảo, Lam Tử Duyệt 6 năm trước phi thường ái Nam Cung Thần Huân, hắn chuyên môn phái bên người thị vệ tề thiên đi tìm hiểu quá, tề thiên là sẽ không truyền lại tin tức giả cho hắn, chính là này Lam Tử Duyệt nhìn đến Nam Cung Thần Huân tựa như không có nhìn đến giống nhau, thật đúng là làm hắn tính sai.
“Mẫu thân, đây là ma huyễn bát quái trận?” Lam Thành Thành đi đến Lam Tử Duyệt bên người, ngẩng đầu nhìn không trung mây đen.
“Không tồi, xác thật ma huyễn bát quái trận, hơn nữa thiết trận người tu vi cập cao, này ma huyễn bát quái trận phi thường khó phá.” Lam Tử Duyệt cười nhìn Lam Thành Thành nói, Thành Nhi cùng nàng học trận pháp đã có hai năm, giống nhau trận pháp hắn đều có thể phá.
“Mẫu thân, kia cái này ma huyễn bát quái trận muốn như thế nào tới phá? Mẫu thân chỉ lo giải thích cấp hài nhi nghe, hài nhi tưởng thử một lần.” Lam Thành Thành ngưỡng đáng yêu khuôn mặt nhỏ, tự tin tràn đầy nói, xem mẫu thân biểu tình, mẫu thân tất nhiên là có thể phá này ma huyễn bát quái trận.
“Thành Nhi, ngươi thật muốn phá này ma huyễn bát quái trận?” Lam Tử Duyệt ngồi xổm xuống, cười nhìn Lam Thành Thành, có lẽ, nàng thật sự có thể cấp Thành Nhi thử một lần, nói không chừng Thành Nhi thật sự có thể phá đâu?
“Hừ! Thật sự không biết tự lượng sức mình, Hoàng Thượng cùng Duật Thành thiếu chủ đều phá một ngày *, đều không có phá này trận pháp, ngươi một cái tiểu hài tử, cũng tưởng phá này trận pháp, thật là người si nói mộng.” Lam tử nhu biểu tình cao ngạo, châm chọc nhìn Lam Tử Duyệt cùng Lam Thành Thành nói, nữ nhân này cho nàng cảm giác quá quen thuộc, rất giống Lam Tử Duyệt, vừa thấy đến nàng, nàng liền mạc danh hoảng hốt, nhịn không được tưởng cùng nàng cãi nhau.
Lam Tử Duyệt sắc mặt âm trầm đứng lên, trên thế giới này, không có người dám nói nàng Lam Tử Duyệt nhi tử, Lam Tử Duyệt mở miệng nói: “Nói như vậy, ta nhi tử không biết tự lượng sức mình, mà ngươi đi có năng lực phá này trận pháp, phải không?” Lam Tử Duyệt u lạnh khẩu khí, lộ ra sát khí, làm người đánh đáy lòng muốn hại sợ nàng, có một loại người, chính là cái gì đều không cần làm, chỉ là một ánh mắt, cũng có thể làm người ngửi được tử vong hương vị, Lam Tử Duyệt giờ phút này chính là người như vậy.
“Hừ! Bổn cung nhưng không có nói bổn cung có thể phá.” Lam tử nhu ngược lại là hào phóng thừa nhận, nàng nếu có thể phá này phá trận pháp, dùng tốt đến đãi tại đây hoảng sơn dã ngoại sao?
“Không bản lĩnh phá cũng đừng ở chỗ này chó điên cắn người.” Lam Tử Duyệt âm trầm quát, này lam tử nhu, nàng thật cho rằng lam Thừa tướng có thể một tay che trời sao? Lần này nàng Lam Tử Duyệt trở về, nàng sẽ làm hắn suốt đời cơ nghiệp hủy trong một sớm.
“Ngươi, ngươi cư nhiên dám như vậy cùng bổn cung nói chuyện?” Lam tử nhu bị Lam Tử Duyệt chọc giận, cư nhiên dậm tay dậm chân.
Lam Tử Duyệt cười lạnh, lam tử nhu tính tình, nàng vẫn là hiểu biết, ngày thường làm bộ ôn ôn nhu nhu, kỳ thật nàng nhất chịu không nổi cân nhắc, nhẹ nhàng một câu, là có thể kích khởi nàng lửa giận.
“Có gì không dám? Nương nương ở quản giáo người khác phía trước, trước quản hảo tự mình, làm một quốc gia phi tử, hô to gọi nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, chẳng những mất phụ đức, còn có mất nước thể, nương nương nhất cử nhất động, liên quan đến toàn bộ xe Xích Quốc, đại biểu cho toàn bộ xe Xích Quốc, nương nương hôm nay này cử, sẽ không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?” Lam Tử Duyệt lạnh lùng, lời nói sắc bén nói, khó trách Nam Cung Thần Huân không * hạnh nàng, nàng căn bản là là uổng có mỹ mạo, trong đầu một bao trấu nữ nhân, ở vua của một nước trước mặt, ở thần dân nhóm trước mặt, còn như thế làm càn, nàng đây là chính mình ném chính mình mặt.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải như vậy nhằm vào bổn cung?” Lam tử nhu rống to, nữ nhân này thật là lá gan quá lớn, nếu nàng là Lam Tử Duyệt, đó là không có khả năng, Lam Tử Duyệt tính tình ôn hòa, chính là liền nói chuyện đều là nhu thanh tế ngữ, càng miễn bàn dám nhục mạ nàng.
Nam Cung Thần Huân ôn nhu nhìn Lam Tử Duyệt, hắn Duyệt Nhi chính là như vậy, làm chuyện gì phía trước, tổng hội suy xét thật sự chu đáo, hắn ra cửa phía trước, nàng cũng là ngàn công đạo vạn dặn dò, trước mặt ngoại nhân, nàng chưa bao giờ sẽ làm hắn mất mặt, ngôn hành cử chỉ khéo léo mà không cho người chán ghét, ngược lại chọc người trìu mến.
“Ta là ai? Không cần ngươi quản, ngươi quản hảo chính ngươi là được, nhưng ta xin khuyên ngươi một câu, tốt nhất chớ chọc ta.” Lam Tử Duyệt lười đến ở cùng nàng vô nghĩa, quả thực là lãng phí nước miếng, nàng hiện tại nếu muốn biện pháp đem này ma huyễn bát quái trận cấp phá, bằng không các nàng đều phải thành dã nhân, cả ngày tại đây núi lớn ăn uống tiêu tiểu.
“Hoàng Thượng, ngài xem xem nàng, lớn mật như thế, căn bản là là không đem Hoàng Thượng ngươi để vào mắt.” Lam tử nhu nói bất quá Lam Tử Duyệt, muốn cho Nam Cung Thần Huân ra ngựa.
“Ngươi câm miệng, còn chưa đủ mất mặt xấu hổ sao?” Nam Cung Thần Huân tức giận quát, căn bản là không có tính toán so đo Lam Tử Duyệt bất kính, hắn Duyệt Nhi, nói cái gì đều là đúng.
Nam Cung Thần Huân đi đến Lam Thành Thành trước mặt ngồi xổm xuống, gần xem, đứa nhỏ này lớn lên càng tuấn mỹ bất phàm, đây là Duyệt Nhi hài tử sao? Nếu 6 năm trước không có xảy ra chuyện, hắn hoà nhã nhi hài tử cũng nên có thể có lớn như vậy, chính là trời cao cho hắn khai một cái thiên đại vui đùa, hắn Duyệt Nhi ở ngày đó đã xảy ra chuyện, Nam Cung Thần Huân càng muốn trong lòng càng chua xót, toại cười nhìn Lam Thành Thành hỏi: “Ngươi thật sự có thể phá này ma huyễn bát quái trận sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]