“Gì? Uy cẩu? Nam nhân bà, ngươi thật dám nói ra những lời này?”
Nhưng Lam Tử Duyệt không quan tâm Niên Bình Sùng, mà chỉ âm trầm nhìn Thiên Tú Vy và Hỷ Nhi.
“Công, công chúa, cứu ta….” Phần Cơ đứt quãng lên tiếng, cánh tay duỗi về phía Thiên Tú Vy là màu xanh, dấu hiệu trúng phải độc xà rõ ràng, một người dùng cả đời đều huấn luyện độc xà cuối cùng lại chết trong tay chúng, đối với Phần Cơ mà nói, là sự vũ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ả.
“Cứu gì mà cứu? Bổn công chúa vì sao phải cứu ngươi? Bổn công chúa ta lại không quen ngươi, hà cớ gì phải cứu ngươi?” Thiên Tú Vy vội vàng phủ nhận, hiện giờ quan trọng là phủI sạch quan hệ với Phần Cơ, chỉ có như vậy danh dự của ả mới hy vọng được lấy lại.
“Công chúa, là ngươi phái ta đi giết Lam Mân Côi, hiện giờ sự tình đã bại lộ, ngươi liền phủi tay phủ nhận sao? Công chúa ngươi thật sự là tâm địa sắt đá.” Phần Cơ oán hận nói, tuy ả đã sớm biết bộ mặt thật sự của Thiên Tú Vy, chỉ không ngờ người này lại có thể vô tình vô nghĩa như vậy, dù ả đã ở bên công chúa đã mấy năm.
“Thiên Tú Vy, giờ ngươi còn gì để ngụy biện? Chính là sợ ngươi sẽ giở trò nên ta mới giữ lại mạng của Phần Cơ đến giờ phút này, Lam Mân Côi ta trước giờ với ngươi không thù không oán, ngươi cư nhiên lại hãm hại ta, vậy thì ngươi đừng trách ta vô tình vô nghĩa.” Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-bao-mau-than-than-y/1886151/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.