Chương trước
Chương sau
“Ngủ, sao lại không ngủ, mẫu thân, Dịch Nhi và ca ca đi về ngủ ngay.” Lam Dịch Dịch hớn hở nói, đêm này là đêm vui nhất trong nhân sinh của nó, nó nhất định sẽ vui đến nổi không ngủ được mất.

“Thúc thúc, Dịch Nhi ngày mai lại đến tìm thúc thúc.” Lam Dịch Dịch híp mắt cười cười nhìn Long Thiên Ngâm nói, nó thích vị thúc thúc này lắm cơ.

“Được, Dịch Nhi phải ngủ ngoan, ngày mai mới có tinh thần cùng thúc thúc chơi!” Long Thiên Ngâm điểm nhẹ lên chiếc mũi đáng yêu của Lam Dịch Dịch, mới để Lam Dịch Dịch xuống.

“Mẫu thân, hài nhi cũng về nghỉ ngơi đây.” Lam Thành Thành cũng cười nói, từ trong lòng của Lam Tử Thiên trượt xuống, hai huynh đệ vui vẻ quay về xe ngựa đã được thanh tẩy sạch sẽ của mình.

Lam Tử Duyệt cười cười ngắm nhìn hai thân ảnh bé nhỏ, Thành Nhi đêm nay xem ra rất vui, Lam Tử Duyệt cảm thấy, đêm nay để họ nhận cha là đúng, Thành Nhi bình thường đều không cười, trừ khi đối diện với mẫu thân là nàng, nét mặt như đêm nay, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy, chỉ cần hai bảo bối của nàng vui vẻ là được.

“Duyệt Nhi, nói chuyện với huynh chút.” Lam Tử Thiên cảm thấy, hắn cần phải nói chuyện với Duyệt Nhi, Duyệt Nhi lần này trở về, Thần Huân sẽ không để muội rời khỏi, hắn hiểu rất rõ Thần Huân yêu Duyệt Nhi cỡ nào.

“Được! Ca, chúng ta qua đó nói chuyện đi!” Lam Tử Duyệt cũng biết trong lòng Lam Tử Thiên đang lo lắng điều gì, nói một chút cũng không sao.

“Đại tẩu, Lam đại ca, vậy các ngươi trò chuyện đi, Thiên Ngâm về ngủ đây, mai gặp.” Long Thiên Ngâm cũng cao hứng nói, tung tăng nhảy nhót về phía xe ngựa, hắn phải quay về xem bộ dạng hưng phấn của đại ca sẽ như thế nào.

Lam Tử Duyệt chỉ cảm thấy không còn ngôn từ nào để diễn tả, nhìn Lam Tử Thiên mỉm cười rồi cùng nhau rời khỏi xe ngựa của Long Thiên Tuyệt.

Lúc này, Niên Bình Sùng mới từ trong bóng tối bước ra, gương mắt tuấn mĩ ngắm nhìn thân ảnh của Lam Tử Duyệt, nét mặt cô đơn đầy bi thương, Duyệt Nhi, nàng cứ vậy mà chọn tên mặt lạnh đó sao? Tình ý của Niên Bình Sùng ta, chẳng lẽ một chút nàng cũng không cảm nhận được sao? Có lẽ do Niên Bình Sùng ta quá nhu nhược, luôn không dám thổ lộ với nàng, nhưng mà, nếu nàng đã lựa chọn rồi, Niên Bình Sùng ta sẽ chúc phúc cho nàng, chúng ta cứ duy trì tình bằng hữu hi hi ha ha này đi! Ta như vậy, cũng cảm thấy rất vui vẻ,  Niên Bình Sùng thê lương cười, bước về xe ngựa cua mình, hắn vẫn có thể bảo vệ nàng, không phải sao?

“Oa! Đại ca, huynh quá tài đi thôi, như vậy liền thu phục được đại tẩu, đệ còn tưởng phải đợi đến hầu niên mã nguyệt nào cơ, đến lúc mẫu thân ra trận rồi sao?” Long Thiên Ngâm lên xe ngựa, nhìn Long Thiên Tuyệt gấp gáp nói.

“Đừng ăn nói hàm hồ, giờ đây vẫn chưa thể nói với cha mẹ, lần trước bổn tọa bảo đệ truyền tin cho nhóm Đoạt Mệnh, bảo họ điều tra tin tức của của hắc y mông diện nhân, đã có tin?  Điều khiến Long Thiên Tuyệt lo nhất lúc này là cùng mẫu tử họ nhận nhau, những tên có mưu đồ bất chính sẽ ầm thầm ra tay đối phó với mẫu tử nàng.

“A! Đại ca chuyện này ta thiếu chút nữa quên nói với huynh, Đoạt Mệnh hồi tin, hai tên hắc y mông diện từ lần trước lộ diện thì một mực chẳng thấy tăm hơi đâu, cho nên, vẫn không điều tra được tin tức gì.” Long Thiên Ngâm giờ mới nhớ lại.

“Nếu nói như vậy, hai người đó nhất định là người đang ẩn náu bên cạnh Duyệt Nhi.” Long Thiên Tuyệt trầm mặc nghĩ.

“Thịnh Đông.” Long Thiên Tuyệt nhìn Thịnh Đông bên ngoài xe ngựa hô.

“Thành chủ,có thuộc hạ, xin thành chủ căn dặn.”

“Truyền tin cho mười tám võ sĩ của Ma Huyễn thành, bổn tọa hạ lệnh họ âm thầm bảo vệ mẫu tử Lam Tử Duyệt, mệnh lệnh lập tức chấp hành, không được sai sót.”

“Vâng, thành chủ, thuộc hạ lập tức truyền tin.” Thịnh Đông không ngờ, mới chớp mắt, thành chủ đã có hai hài tử năm tuổi, với người trải qua sóng gió như hắn, cũng có chút khó chấp nhận, hơn nữa còn là hai hài tử thiên tài, thật khiến người khác ngưỡng mộ, Thịnh Đông vừa nghĩ vừa truyền tin cho Ma Huyễn thành.

“Đại ca, hôm nay huynh nhất định là cao hứng ngủ không được đi! Đáng tiếc, đại tẩu luôn đeo mặt nạ, đệ còn chưa từng nhìn thấy dung nhan của tẩu ấy.” Long Thiên Ngâm vừa cởi giày vừa nói, hắn định dưỡng thần một lát, ngày mai mới có tinh lực chơi đùa cùng hai đứa cháu.

Long Thiên Tuyệt liệc nhìn Long Thiên Ngâm, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Nàng, nàng ấy rất xinh đẹp, là nữ nhân xinh đẹp nhất mà bổn tọa từng gặp.” Về điểm này, Long Thiên Tuyệt không hề phủ nhận, vừa nghĩ đến nàng ấy, liền sẽ nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm của nàng, thật sự khiến hắn ngắm nhìn thế nào cũng không đủ.

“Haha! Đại ca, đây chính là cái gọi là trong mắt người tình hóa Tây Thi!  Nhìn xem nét mặt hiện tại của đại ca đi, thật giống như tiểu tử mới biết yêu, chẳng còn bộ dạng lãnh lãnh băng băng của thành chủ Ma Huyễn thành nữa rồi! Cho nên a! Tình yêu là vĩ đại nhất rồi, có thể thay đổi một người!”

“Nhiều chuyện, lo mà ngủ đi, nhìn đệ xem, lôi lôi thôi thôi, cũng không rửa mặt liền đi ngủ, đệ ngủ ở đây một mình đi, bổn tọa ngủ trong không gian giới.” Long Thiên Tuyệt  chán ghét nhìn Long Thiên Ngâm, sau đó liền biến mất.

Long Thiên Ngâm nhìn nhìn chỉ còn một mình hắn trong xe ngựa, “ Hê hê! Vừa hay, một mình ta ngủ mới thoải mái, đêm tối muốn đánh rắm liền đánh rắm, cũng không sợ bị người khác đá mông.” Long Thiên Tuyệt lầm bầm nói, tâm trạng tốt đến không nói lên lời.

Cách xe ngựa không xa, Lam Tử Duyệt và Lam Tử Thiên đến dưới một gốc cây đại thụ, hình dáng của hai huynh muội được kéo dài dưới ánh mặt trăng đơn bạc.

“Ca huynh muốn cùng muội bàn chuyện gì?” Lam Tử Duyệt lên tiếng trước.

Lam Tử Thiên nhìn Lam Tử Duyệt, nghĩ nghĩ rồi nói: “Duyệt Nhi, muội thật sự đã đáp ứng Long Thiên Tuyệt, muốn ở cùng hắn sao?”

“Ca, hiện tại nói điều này vẫn còn hơi sớm, nhưng vì Dịch Nhi và Thành Nhi, Duyệt Nhi nguyện ý thử một lần, Dịch Nhi vẫn luôn hy vọng có một gia đình ấm áp, Thành Nhi tuy rằng không nói, nhưng thật ra muội vẫn hiểu trong lòng nó cũng mong có một phụ thân, hơn nữa Long Thiên Tuyệt lại phụ thân của Thành Nhi và Dịch Nhi, nếu như muội và Long Thiên Tuyệt có thể ở với nhau, đối với Thành Nhi và Dịch Nhi mà nói chính là điều tốt nhất.” Lam Tử Duyệt nói ra suy nghĩ sâu thẳm trong lòng mình.

“Duyệt Nhi, nhưng muội có từng nghĩ, Thần Huân hắn sẽ ra sao, những năm nay, theo như huynh biết, hắn chưa từng quên muội, hắn cưới Tử Nhu là vì uy quyền của phụ thân, lần này sau khi muội trở về, Thần Huân nhất định sẽ không để muội rời khỏi, hôm qua muội cũng đã thấy rồi, cho dù muội đã đeo mặc nạ nhưng Thần Huân vẫn có thể nhận ra muội.” Lam Tử Thiên không thể không lo điều này, nhưng điều khiến hắn lo lắng chính là, nếu đã dính dáng đến Ma Huyễn thành, sinh mệnh của muội ấy sẽ chịu sự uy hiếp, hắn đã mất Duyệt Nhi sáu năm rồi, không muốn lại mất Duyệt Nhi lần nữa, nếu không, hắn thật hổ thẹn với mẫu thân ở dưới cửu tuyền.

“Ca, Duyệt Nhi và Thần Huân đã không thể nữa rồi, hắn là cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng, hơn nữa Duyệt Nhi chỉ là một người bình phàm, bây giờ đã có Thành Nhi và Dịch Nhi, Dịch Nhi và hắn đã là chuyện không thể.” Lam Tử Duyệt ưu thương nói, hễ nhắc đến Nam Cung Thần Huân, trong lòng nàng bất giác ưu thương, cả đời Lam Tử Duyệt điều không thể buông xuống nhất chính là nỗi vướng bận đối với Nam Cung Thần Huân, nhưng nàng không có cách nàng thay thế nàng ấy, nàng không thích cuộc sống trong Hoàng Cung, nên sau khi hiểu rõ về thân thế Lam Tử Duyệt trước kia nàng đã loại bỏ vị trí của Nam Cung Thần Huân.

“Duyệt Nhi, sự việc không đơn giản như muội nghĩ, muội không biết sức ảnh hưởng của muội đối với Thần Huân lớn thế nào, trong sáu năm mất đi muội Thần Huân hắn mỗi ngày đều sống trong đau khổ, nếu như hắn biết muội vẫn còn sống, hắn thà bỏ đi Xa Xích Quốc, cũng không muốn mất đi muội.” Lam Tử Thiên hiểu rõ Nam Cung Thần Huân, Thần Huân rất có khả năng sẽ làm như vậy, tình yêu của hắn đối với Duyệt Nhi, hắn từ nhỏ đã biết.

“Ca huynh yên tâm đi! Việc này Duyệt Nhi sẽ tự mình giải quyết, nhưng muội cần phải nói với huynh một chuyện, muội trở về là để báo thù, muội không phải phế vật, không phải không thể tu luyện, Duyệt Nhi từ nhỏ bị người khác âm thầm hạ độc trong thức ăn, dẫn đến việc không thể tu luyện, sau khi muội gặp chuyện, muội được sư phụ ra tay cứu giúp, ngâm mình trong Dược Cốc ròng rã một năm trời, lại phục dụng nhiều loại đan dược giải độc, mới có được thành tựu hôm nay.” Lam Tử Duyệt tức giận không thôi, thù này ắt phải trả, cùng vì Lam Tử Duyệt mà báo, cùng vì bản thân nàng mà báo, tội mà năm đó nàng đã chịu không ít.

“Gì? Từ nhỏ đã bị người khác hạ dược trong thức ăn, rốt cuộc là ai có thể nhẫn tâm ra tay với muội như vậy?” Lam Tử Thiên vô cùng kinh ngạc, hắn nằm mơ cũng không thể ngờ được, Duyệt Nhi không thể tu luyện là có người âm thầm hạ độc.

“Việc này phải đợi sau khi trở về, điều tra rõ mọi chuyện mới biết được, dù sao hẳn là người trong phủ Thừa tướng, chỉ hy vọng huynh đừng ngăn cản muội, thù này muội nhất định phải báo.” Lam Tử Duyệt oán hận nói, lần này mục đích chính của nàng không phải đại hội luyện đan mà là báo thù, đây mới là mục đích cuối cùng của nàng.

Nhìn vẻ mặt giận dữ của Lam Tử Duyệt, Lam Tử Thiên chỉ cảm thấy là do mình không chăm sóc tốt cho muội muội, đều là do hắn qua sơ ý, cả ngày bận rộn chỉ lo làm ăn, đã khinh suất trong việc chăm lo cho muội, nếu như hắn có thể quan tâm Duyệt Nhi hơn, có lẽ muội chẳng gặp phải những chuyện này, Lam Tử Thiên không ngừng tự trách bản thân: “Duyệt Nhi muội yên tâm, huynh không những không ngản cản muội, mà còn cùng muội điều tra rõ chân tướng, đòi lại công bằng cho muội.” Lam Tử Thiên cũng giận dữ nói, hắn nghĩ, người đáng nghi nhất hẳn là Lý Tú nương của phủ Thừa tướng! Cũng chỉ có bà ta trước giờ đều hận hắn và Duyệt Nhi, luôn ở trước mặt phụ thân nói xấu hắn và Duyệt Nhi, nhưng chỉ dựa vào suy đoán, cũng không nói rõ được điều gì, nhưng xem như có phương hướng để truy tìm, sau khi họ trở về, cũng có căn cứ tốt để điều tra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.