Lam Tử Duyệt ôm chặt Lam Thành Thành trong lòng, ôn nhu trấn an, Thành Nhi tình cảm mong manh, luôn suy nghĩ một mặt, ở trong tim nó, người đáng chết thì đáng giết, nàng trước giờ vẫn rất cẩn thận quan tâm nó, nhưng lại nuôi dưỡng nó thành như vậy, trong lòng nàng luôn tự trách chính mình.
“Mẫu thân, hài nhi nghe mẫu thân.” Lam Thành Thành được ôm trong vòng tay dịu dàng, nộ khí trong lòng cũng bình tĩnh lại không ít.
“Đúng là hài tử ngoan của mẫu thân.” Lam Tử Duyệt ôn nhu cười, hôn nhẹ lên trán của Lam Thành Thành, trên mặt Lam Thành Thành lúc này mới hiện diện nụ cười, đôi mắt màu xanh mới chầm chậm chuyển thành đen.
“Mẫu thân, hài nhi cũng muốn hôn hôn, hài nhi gần đây phát hiện, mẫu thân yêu thương ca ca nhiều hơn hài nhi, mẫu thân người thiên vị.” Lam Dịch Dịch chu chu mỏ, gương mặt đều không vui, mẫu thân nhiều lúc chỉ quan tâm đến cảm nghĩ của ca ca, khiến nó cũng có chút đố kỵ rồi.
“Ha ha! Tiểu tử này, mẫu thân nào có thiên vị!” Lam Tử Duyệt đứng dậy, trên đầu của Lam Dịch Dịch gõ nhẹ một cái.
Khiến đoàn người ai ai cũng bật cười theo.
“Dịch Nhi, ngươi ngay cả cái này cũng ghen sao?” Lam Tử thiên ôm Lam Dịch Dịch lên, trên gương mặt phấn nộn của nó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Lam Dịch Dịch cúi đầu, không nói gì, nhưng lại chuyển mục quang về phía Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt cũng nhìn nó, ôn nhu cười cười.
Lam Tử Duyệt nhìn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-bao-mau-than-than-y/1886146/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.