Trong Túc Ý không gian giới, Mộc Thành Phong giận dữ cởi bỏ hắc y và mặt nạ quỷ, tức tối uống cạn chung trà trên bàn.
Thiên Chung Thao đi đến trước cửa, nhìn thấy hành động của Mộc Thành Phong, mày khẽ nhíu lại, nhấc chân bước vào.
“Phong Nhi, chưa khử được Lam Tử Duyệt sao?” Vừa bước vào cửa Thiên Chung Thao liền hỏi.
“Sư phụ, giết Lam Tử Duyệt nói thì dễ, chỉ một mình Lam Tử Duyệt, đồ nhi ắt có thể nắm chắc, nhưng thật đáng hận, không ngờ Long Thiên Tuyệt lại ở cùng Lam Tử Duyệt, chỉ mình đồ nhi, không có khả năng đồng thời đánh bại hai người, cho nên đồ nhi liền quay về, sư phụ, đồ nhi nghĩ, giờ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp giết chết Lam Tử Duyệt.” Mộc Thành Phong suy nghĩ, vẫn là dùng trí đoạt về cách tốt nhất, Lam Tử Duyệt và Long Thiên Tuyệt liên thủ, người chết không phải Lam Tử Duyệt mà là Mộc Thành Phong hắn, hắn sống đến giờ này, vẫn chưa gặp người nào có sát ý cường mạnh như thế, ánh mắt đỏ ngầu, khiến người khác đáy lòng kinh hãi.
“Phong Nhi, con có từng nghĩ, nếu như không có Hưu Linh Kim Đỉnh, vi sư sẽ không thể luyện ra Thọ Nguyên Đan, Phong Nhi cũng biết ích lợi to lớn của Thọ Nguyên Đan, có thể khiến người khác trường sinh bất lão, hơn nữa tu vi còn tăng mạnh, trường tồn với thế gian, nếu như không có Thọ Nguyên Đan, cho dù sư đồ ta đoạt được cả thiên hạ, cũng chỉ sống được hơn trăm năm, Phong Nhi con cam tâm sao?” Thiên Chung Thao nói đầy lí lẽ, mục đích chỉ muốn củng cố lại niềm tin của Mộc Thành Phong, giết chết Lam Mân Côi.
“Nhưng mà sư phụ, người không phải từng nói Thọ Nguyên Đan chỉ có thể do cấp bậc chí tôn luyện đan sư mới có luyện thành sao? Hơn nữa để luyện Thọ Nguyên Đan cần phải hội tụ thất linh, nhưng thất linh này lại trải khắp muôn nơi, trước mắt là không nói đến phải làm sao tìm được nó, giờ đây quan trọng nhất là ngay cả Phách Hồn Kiếm còn không đoạt được, thiên hạ đệ nhất thành cũng không thuộc về chúng ta, thì làm sao xưng bá thiên hạ?” Mộc Thành Phong buồn bực nói, đây là lần đầu hắn thất thố trước mặt Thiên Chung Thao, Mộc Thành Phong hắn rất hiện thực, với những chuyện hắn không nắm chắc, hắn trước giờ đều không suy tính nhiều, sư phụ luôn nghĩ mọi chuyện đều đơn giản, muốn làm gì thì làm đó, vốn không màng đến hậu quả.
“Phong Nhi con nói cũng thật chí lí, nhưng mà Phong Nhi, theo như ghi chép cổ thư của sư tổ vi sư, năm nay là năm hồng hoang thú Hạn Bạt* thoát khỏi địa ngục, nhưng lại không ghi rõ ngày nào, Hạn Bạt là ác thú tàn độc tà ma nhất thiên địa, tu vi càng là vô pháp bễ nghễ trong cổ cổ thần thú, Phong Nhi con phải nhanh chóng tu luyện, nếu như có thể ngự khế được Hạn Bạt, vậy thì đối phó Long Thiên Tuyệt cũng dễ như trở bàn tay.” Thiên Chung Thao vì nuốn Mộc Thành Phong có thêm tự tin, lại đem chuyện của Hạn Bạt kể cho Mộc Thành Phong, hắn biết dã tâm của Mộc Thành Phong rất lớn, hơn nữa lại có năng lực, tâm tư lại tỉ mỉ, lại là đồ đệ duy nhất của hắn, trợ giúp nó hoàn thành bá nghiệp xưng bá võ lâm là cần thiết.
(*Hạn Bạt: quái vật gây hạn hán)
“Hạn Bạt?” Mộc Thành Phong nhíu mày suy tư, hồng hoang Hạn Bạt hắn đã sớm nghe qua, hình như trong thành địa ngục Hắc Hải, bị một tượng nữ thần phong ấn ở địa ngục.
“Đúng vậy, Dịch Nhi, Hàn Bạt ở thành địa ngục trong Hắc Hải, nội trong năm nay, nhất định sẽ xuất hiện, một khi Hàn Bạt xuất hiện, vậy thiên hạ ắt sẽ biến thành địa ngục trần gian, chỉ có người mà sư tổ vi sư chỉ định mới có thể khả năng giết được Hàn Bạt, đồng thời cứu lấy thế gian.” Thiên Chung Thao nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Mộc Thành Phong, trong lòng hiểu rõ, Mộc Thành Phong có hy vọng lại rồi.
“Được rồi! Sư phụ, Hưu Linh Kim Đỉnh đồ nhi sẽ cố gắng lấy về, nhưng mà chúng ta phải tỉ mỉ lên kế hoạch, dùng vũ lực không thể giải quyết vấn đề, chúng ta phải dùng cơ trí, nhưng mà sư phụ người nói, người được chỉ định là người thế nào, chúng ta làm sao mới tìm được người đó?” Mộc Thành Phong phải làm rõ vấn đề này, hắn không muốn đến cuối cùng rổ tre đựng nước cũng bằng không, chỉ lót đường cho người khác, tốn công vô ích.
Thiên Chung Thao liếc nhìn Mộc Thành Phong rồi nói: “ Phong Nhi, trên cổ thư không có ghi chép lại, nhất định phải đợi đến Hạn Bạt xuất hiện mới biết được người đó là ai.” Thiên Chung Thao nghĩ thầm, giờ không phải lúc kể hết toàn bộ câu chuyện cho Mộc Thành Phong, hắn phải lưu lại một đường lui cho chính mình.
“Vậy …., được rồi! Sư phụ, thời gian không còn sớm, người nên về nghỉ ngơi thôi!” Sư phụ hắn không nói, không có nghĩa là sư phụ hắn không biết rõ sự tình, chỉ là không nguyện ý nói với hắn mà thôi.
“Cũng được, vi sư cũng có chút mệt, Phong Nhi, đây là nội công tâm pháp để tu luyện ngự khí, có lợi cho việc tăng cao tu vi của con, con đem theo bên người, có thời gian thì xem qua, thời không này, mạnh hiếp yếu, như tu vi của con, tuy rằng trên giang hồ chỉ có vài người xứng làm đối thủ, nhưng tu vi càng cao càng tốt.” Thiên Chung Thao đưa quyển thư cũ cho Mộc Thành Phong.
Mộc Thành Phong liếc nhìn, là ngự lực tu luyện tâm pháp mà sư phụ cất kỹ, nhất định rất có lợi với hắn, liền không khách khí mà nhận lấy.
“Đồ nhi đa tạ sự phụ.” Mộc Thành Phong thật lòng cảm tạ, đối với điểm không giấu riêng của sư phụ, hắn vô cùng hài lòng.
“Haha….!” Thiên Chung Thao cười to vài tiếng, Mộc Thành Phong có thể nói là đồ đệ mà hắn đắc ý, hơn nữa còn hậu sinh khả úy, tuy rằng có một số việc, hắn không tin tưởng Phong Nhi, nhưng dựa vào thiên phú của nó, trở thành đồ đệ của hắn, là quyết định hay nhất của cả đời hắn.
“Phong Nhi, quan hệ sư đồ chúng ta, hà tất nói đa tạ, truyền thụ lại cho Phong Nhi là chức trách của vi sư, quyển tâm pháp này là sư phụ vi sư truyền lại, dựa vào tu vi giờ đây của con có thể tu luyện quyển tâm pháp này rồi.” Nhiều lúc, Thiên Chung Thao cũng chẳng giấu tư tâm đối đồ đệ đắc ý của hắn, hắn cũng muốn Phong Nhi có chỗ đứng lẫy lừng trên giang hồ, đối với tiếng tăm của nó và hắn đều có lợi.
“Vâng, sư phụ, đồ nhi sẽ chăm chỉ tu luyện, nhất định không phụ sự kỳ vọng của người.” Mộc Thành Phong mỉm cười, khắc này, hắn thật lòng cảm tạ Thiên Chung Thao, dù sao nếu không có Thiên Chung Thao cũng sẽ không có Mộc Thành Phong hôm nay, là một ngự lực sư và ngự thú sư, không có một sư phụ tốt, hắn cũng khó mà tu luyện đạt đến tu vi hôm nay.
“Ừm! À, đúng rồi, Phong Nhi, từ giờ trở đi, Phong Nhi con có thể chuẩn bị chuyện Bạch Hổ Đường rồi, ma công của sư phụ nửa năm sau sẽ tu luyện thành công, vi sư sẽ bế quan tu luyện nửa năm, những chuyện trong nửa năm này đều giao cho Phong Nhi toàn quyền xử lý, trước khi vi sư xuất quan, ngươi nhất định phải làm cho tiếng tăm Bạch Hổ Đường huyên náo trên giang hồ, Bạch Hồ Đường không cần thiết phải tuân thủ cái gọi là đạo nghĩa giang hồ, Phong Nhi con cầm vài miếng ngọc bội, sau khi đến Xích Kinh, hãy đến Đông thành Diệu Mã Đường trong Xích Kinh, đem những miếng ngọc bội này đưa cho thành chủ Diệu Mã Đường, họ sẽ biết phải làm gì, cũng sẽ phụng con thành Phó đường chủ, những thứ con cần đều ở đó, còn nữa, nhất định phải tìm cách giết chết Long Thiên Tuyệt, đoạt lấy Phệ Hồn trong thân thể hắn, Lam Mân Côi giờ đã là luyện đan sư trên bậc thánh cấp rồi, trong tay lại có Hưu Linh Kim Đỉnh, vị trí trên giang hồ của sau này của Lam Mân Côi càng khó lay động, nếu quả thật không lấy được Hưu Linh Kim Đỉnh, Phong Nhi con tốt nhất nên nghĩ ra một biện pháp khác.” Thiên Chung Thao nghiêm túc nói, hắn đợi ngày đã mười mấy năm rồi, đợi thêm nửa năm, chỉ cần sau nửa năm, Thiên Chung Thao hắn có thể trùng kiến thiên hạ rồi, cứ chờ xem! Rồi cả thiên hạ này cũng thuộc về Thiên Chung Thao hắn.
“Vâng, sư phụ, đồ nhi đã rõ phải làm thế nào, chúc mừng sư phụ sắp luyện thành ma công, đến lúc đó, thiên hạ này ắt sẽ nằm trong tay người.” Mộc Thành Phong vui vẻ nói, có phúc cùng hưởng, sư phụ thành công rồi, đồ đệ là hắn cũng sẽ sáng theo, về phần Thọ Nguyên Đan, hắn sẽ tìm cách.
“Hahaha…!”Thiên Chung Thao cao hứng cười to.
“Phong Nhi, vậy chuyện nửa năm này giao hết cho con xử lý, vi sư tin rằng con có xử lý tốt đẹp mọi chuyện.” Thiên Chung Thao gật gật đầu, đối với năng lực của Mộc Thành Phong, hắn cũng rất yên tâm giao lại Bạch Hổ Đường cho Phong Nhi.
“Xin sư phụ yên tâm.” Mộc Thành Phong nở nụ cười nhìn Thiên Chung Thao, sau này hắn không chỉ có Bạch Hổ Đường , mà toàn bộ Duật Thành đều nằm trong tay Mộc Thành Phong hắn, trong nháy mắt, Mộc Thành Phong dường như đã nhìn thấy viễn cảnh tương lai tốt đẹp của mình.
“Được, vậy sư phụ đi nghỉ ngơi trước đây.” Thiên Chung Thao nói xong, hài lòng nhìn về phía Mộc Thành Phong, mới xoay người rời khỏi.
Sau khi Thiên Chung Thao rời đi, Mộc Thành Phong vẫn là không ngủ được, lại ngồi trên ghế, đổ một chung rượu cho mình, lại bắt đầu suy tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]