“Nha! Cái thứ trắng trắng mềm mềm kia là cái gì vậy! Thoạt nhìn ăn rất ngon?” Mộc Thành Phong sáng mắt nhìn tào phớ trước mặt Lam Tử Duyệt, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
“Nga! Đó là tào phớ nam nhân bà làm, ăn rất ngon.” Niên Bình Sùng cười cười khen ngợi, hơn nữa vẻ mặt còn rất tự hào, giống như là hắn làm vậy, khi Niên Bình Sùng lên tiếng, cũng không có ý mời nàng ăn, trong lòng Mộc Thành Phượng rất không vui, những người này tại sao lại nhỏ mọn như vậy, mời người khác cùng ăn chung, đó là nhân chi thường tình (*),nhưng những người này có vẻ hình như rất bài xích hai huynh muội bọn họ.
(*): chuyện thường tình của con người.
“Ai u!” Niên Bình Sùng đau đến kêu ngao ngao, thiếu chút nữa là đã đem đồ ăn trong miệng phun ra, hắn đột nhiên kêu lên, khiến mọi người đều kì quái nhìn hắn.
“Oa! Nam nhân bà, hai gót chân này của ta có thù oán gì với ngươi vây! Tại sao ngươi cứ dẫm hoài vậy?” Niên Bình sùng đau đớn đứng lên, không ngừng nhảy nhót.
Lam Tử Duyệt lại dùng sức đạp lên trên ngón chân của hắn một cái nữa, cái tên gia hỏa nói nhiều, nhiều đồ ăn ngon như vậy còn không chặn được miệng hắn lại!
“A! Mưu sát thân phu a!” Niên Bình Sùng đau đến kêu to.
“Câm miệng, đuôi ngựa xuyên chao cũng không đứng dậy nổi (*).” Lam Tử Duyệt gắp một miếng thịt gà to, nhét vào miệng Niên Bình Sùng, chặn họng hắn lại.
(*): 臭豆腐: chao, sản phẩm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-bao-bao-mau-than-than-y/1886105/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.