Chương trước
Chương sau
“Được được! Dịch nhi, Cữu cữu lát sẽ thưởng thức tay nghề của mẫu thân con.” Lam Tử Thiên xoa xoa đầu của Lam Dịch Dịch, nghe một tiếng Cữu cữu, lòng hắn ấm áp không thôi, đây chính là cảm giác tình thân sao? Thật tốt.

Lam Tử Thiên lại chuyển tầm mắt đến Lam Thành Thành, mỉm cười nói: “Thành Nhi, không ngờ tuổi còn nhỏ mà ngự lực của con đã hơn hẳn người thường, quả thật khiến Cữu cữu ta hổ thẹn không bằng.” Lam Tử Thiên thầm dự đoán, ngự lực của Thành Nhi đã đạt cấp Kim bậc, còn hắn vẫn như trước ở giai đoạn Kim bậc, không tăng lên được, so với một hài tử năm tuổi,  hắn thật kém cỏi.

“Cữu cữu quá khen rồi, chỉ khi sở hữu ngự lực to lớn mới có thể bảo vệ được mẫu thân và đệ đệ.” Lam Thành Thành trầm mặc hồi đáp, thật ra, có thể có một Cữu cữu, trong lòng nó cũng rất vui, chỉ là nó không biết cách biểu đạt tình cảm của bản thân thôi, nó không hoạt bát như Dịch Nhi có thể vui vẻ cười hì hì, nếu như vậy nó liền cảm thấy mình giống một hài tử, không bảo vệ được mẫu thân và đệ đệ, thật ra chính nó cũng đã quên, bản thân nó cũng chỉ là một hài tử mà thôi.

“Cữu cữu, người không biết đâu, ca ca rất siêng năng, ca ca mỗi ngày đều tu luyện” hễ nhắc đến tu vị của ca ca, Lam Dịch Dịch đều vô cùng tự hào, ca ca của nó chính là một thiên tài, ngay cả sư phụ Thiên Mị cũng phải công nhận ca ca là một thiên tài.

“Dịch Nhi, cho dù có luyện tập cần mẫn, nếu không phải thiên phú trời ban, thì cũng tốn công vô ích thôi, Thành Nhi tư chất thiên bẩm, cốt cách phi phàm, mới có thể tu luyện thần tốc, như Cữu cữu đây cũng chỉ ở cấp kim bậc, nhưng Dịch Nhi con cũng lợi hại rồi.” Lam Tử Thiên cũng không quên khen ngợi Lam Dịch Dịch, hai huynh đệ mỗi người một tính cách, Dịch Nhi đáng yêu hay làm nũng, Thành Nhi trầm lặng điềm tĩnh, thật tốt, nhưng mấy năm nay một mình Duyệt Nhi nuôi nấng những hài tử này ắt đã rất cực khổ.

“Dịch Nhi, Thành Nhi, gọi Cữu cữu qua đây dùng cơm.” Giọng Lam Tử Duyệt truyền đến, ba người quay đầu nhìn.

“Cữu cữu,  chúng ta dùng cơm tối trước đi, ăn xong chúng ta tiếp tục trò chuyện. Dịch Nhi, ca ca và mẫu thân, trong một năm nay đã đi rất nhều nơi, trải qua được nhiều chuyện thú vị lắm cơ.”

“Được, Thành Nhi, Dịch Nhi chúng ta dùng cơm tối nào.” Ba người không nhanh không chậm hướng về Lam Tử Duyệt bước đến.

Long Thiên Ngâm ganh tị nhìn cảnh trước mặt, ánh mắt bất mãn lẩm bẩm: “ Đã nhận Cữu cữu, sao không qua đây nhận luôn phụ thân và thúc thúc đi.” Hắn cũng rất thích Thành Nhi và Dịch Nhi mà.

Long Thiên Tuyết nghe lời Long Thiên Ngâm , thật lòng thì, hắn cũng có chút manh động muốn nhận Thành Nhi và Dịch Nhi, hắn cũng muốn được nghe một lần, lúc Thành Nhi và Dịch Nhi gọi hắn là phụ thân sẽ có cảm giác như thế nào, đây là cốt nhục duy nhất trên đời này của hắn, lúc bắt đầu, khi Phệ Hồn nói hai huynh đệ nó là con của hắn, hắn chỉ thấy sự việc xảy ra quá bất ngờ, bất tri bất giác, đã có hai hài tử, khiến hắn trở tay không kịp, giờ nhìn lại hai hài tử của hắn bản lĩnh thế này, trong lòng hắn cũng bắt đầu chấp nhận việc mình có hai hài tử, nhưng có một số việc quả thật thân bất do kỷ, hắn hiện giờ vẫn không thể nhận họ được.

“Thành chủ, nhị công tử, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể dùng được rồi.” Thịnh Đông chuẩn bị xong bữa tối, liền bước tới mời Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm.

“Qua đây, đại ca, chúng ta đi dùng bữa tối thôi!” Long Thiên Ngâm vừa nói mắt vừa liếc về hướng của Lam Tử Duyệt, chỉ cảm thấy bữa tối của họ phong phú quá, hơn nữa còn có vẻ rất thơm, điều này khiến trong lòng hắn càng thêm ganh tị rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.