Nàng nhận ra đó là giọng của Nam Cung Vân Duật, hắn tìm thấy nàng. Cơ thể Ninh Bảo Chiêu mềm nhũn không xương, bất lực tựa vào cánh cửa, đứng không vững ngã xuống đất, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, giọng nói mềm mại run rẫy
- Điện hạ, đừng...đừng qua đây
Hắn chầm chậm bước đến, như đang kéo dài nỗi sợ của nàng, Ninh Bảo Chiêu chỉ thấy được bóng người đang tiến lại gần, hắn nhất định đang nghĩ nên giết nàng như thế nào.
- Chiêu Chiêu có nhớ bổn vương không ? Còn bổn vương lại rất nhớ Chiêu Chiêu
Nam Cung Vân Duật tiến đến giẫm vào mắc cá chân trái của nàng, lạnh nhạt nói :
- Chiêu Chiêu, nàng không ngoan.
Chân trái truyền lên cảm giác đau đớn, Ninh Bảo Chiêu muốn rút ra nhưng không được, hắn như muốn bẻ gãy cái chân của nàng. Lúc sau, hắn mới buông mắc cá chân nàng ra, ngồi xổm xuống đối diện với nàng. Ninh Bảo Chiêu co rúm người sợ hãi, Nam Cung Vân Duật nhếch môi khẽ vuốt má nàng
- Nói cho bổn vương biết, sao nàng lại muốn chạy trốn, ta không tốt với nàng ư ?
Nàng nhìn khuôn mặt đang cười nhưng còn hiện lên cảm giác tàn nhẫn hơn lúc tức giận, Ninh Bảo Chiêu sợ hãi cực độ, nhưng có một số lời nếu không nói rõ với hắn, nàng chết không cam tâm
- Vì sao ? Vì cái gì ta hao tâm tổn trí rời đi, ngươi phải biết rõ mới đúng. Ta đã nói rất nhiều lần, ta không yêu ngươi, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tac-chi-hop/3736265/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.