Ninh Bảo Chiêu dưỡng thương trong vương phủ bảy ngày. Trong mấy ngày này nàng luôn bóng gió với hắn về việc rời phủ nhưng Nam Cung Vân Duật vẫn mắt điếc tai ngơ, cố tình viện đủ lí do khiến nàng tức nghẹn họng. Ninh Bảo Chiêu đợi đến khi vết thương đóng vảy mới đi xin Nam Cung Vân Duật hồi phủ. Nàng đứng trước bàn làm việc của hắn mở lời
Điện hạ, thương thế của ta đã khỏi. Cũng đã đến lúc về nhà, hiện giờ phụ mẫu đã ra biên cương thăm huynh trưởng. Trên dưới phủ ta phải về quản lí
Nam Cung Vân Duật không ngẩn mặt nhìn nàng, đối với chuyện nàng đòi rời khỏi phủ hắn đã sớm quên, nhàn nhạt trả lời
- Vết thương của nàng vẫn chưa khỏi. Phụ thân nàng đã bàn giao công việc cho quan gia, không đến phiên nàng đâu. Cứ ở lại đây đi
Ninh Bảo Chiêu thấy hắn vẫn lời cũ, tức nghiến răng, tại sao lại không cho nàng rời khỏi đây chứ. Nàng chỉ muốn về nhà. Tuy trong lòng gào thét nhưng bề ngoài vẫn nhẫn nhịn
Điện hạ, ta ở đây lâu ngày thực không nên, vẫn là về phủ mới tốt
- Sao lại không nên ? Ở đây nàng thiếu thốn thứ gì sao ?
Ninh Bảo Chiêu thật sự mất kiên nhẫn với hắn, nàng nhìn cái bản mặt lạnh lùng đó chỉ muốn nhào lên xé thành từng mảnh. Khuôn mặt không còn giữ được nét tươi cười, Ninh Bảo Chiêu đập mạnh bàn, lạnh giọng, ngay cả xưng hô điện hạ cũng lười biếng
- Nam Cung Vân Duật, có phải từ đầu ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tac-chi-hop/3728708/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.