Chương trước
Chương sau
Nam Cung Vân Duật ngâm trong bồn tắm hơn canh giờ, uống một lần mấy gáo nước lạnh mới miễn cưỡng hạ nhiệt. Hắn vừa đi ra khỏi tịnh phòng đã thấy Hà Lương ngồi nhàn nhã uống trà. Nam Cung Vân Duật khoác trung y, cầm khăn lau mặt liếc hắn

- Người tới tìm ta làm gì ? Chẳng phải đang ở cùng vị Bạch cô nương sao ?

Hà Lương ở cùng với Bạch Khả Hân bị cho ăn hành cũng chẳng khấm khá gì. Nàng đòi khóc đòi nháo, hắn dỗ dành mãi cũng chẳng được nên đành điểm huyệt để nàng ngủ

- Nàng ngủ rồi nên ta tới tìm ngươi

Hà Lương nhìn người Nam Cung Vân Duật giọt nước còn đọng hơi lạnh thì hỏi

- Ngươi tắm nước lạnh ?

Thấy Nam Cung Vân Duật không trả lời hắn tự khẳng định bản thân nói đúng. Ánh mắt nhìn bằng hữu sâu xa, hắn cũng là nam nhân nên hiểu cảm giác của Nam Cung Vân Duật. Hà Lương vẫn là không nhịn được bản mặt lạnh lùng vô tình của hắn, lên tiếng trêu ghẹo :

- Hai người cô nam quả nữ ở trong phòng là làm gì vậy ?

Nam Cung Vân Duật không trả lời hắn, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ chuyện hệ trọng. Hắn bất chợt quay sang nói lớn

- HÀ LƯƠNG !!!!!

Hà Lương nhìn gương mặt lạnh lùng đến cực điểm của hắn, còn tưởng bản thân nói sai chỗ nào, vội xua tay

- Ấy ấy, ta chỉ nói giỡn thôi, ngươi cũng đừng nghiêm trọng quá

Nam Cung Vân Duật quay mặt đi chỗ khác, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn



- Hà Lương, ta thích Ninh Bảo Chiêu rồi

Hà Lương nghe xong thì đờ người ra, hắn cầm quạt ngẫm nghĩ lúc sau mới hỏi lại

- Ngươi vừa nói gì ?

Nam Cung Vân Duật lạnh nhạt nói

- Phản xạ của ngươi dạo này hơi kém

Hà Lương thả quạt xuống, ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ

- Ý ta là...ngươi nói thật

Nam Cung Vân Duật gật đầu. Hà Lương kích động đứng bật dậy, ghé sát gương mặt hắn cười

- Không ngờ cũng có ngày ngươi bị người ta thu phục. Chẳng phải trước đây ngươi chê người ta lắm mà, sao bây giờ lại trở mặt rồi. Cơ mà, ngươi có chắc bản thân thích Vũ Thánh quận chúa?

Nam Cung Vân Duật nắm chặt chén trà trong tay, do dự một hồi quyết định trút bầu tâm sự lên người Hà Lương

- Ta suy nghĩ vấn đề này rất lâu. Đây là lần đầu ta thích một nữ nhân, cũng không biết diễn tả với ngươi thế nào. Mỗi lần gặp nàng ta đều bị thu hút bởi đôi mắt trong suốt như lưu ly, không nhiễm tạp niệm. Lúc nàng đứng trước đại điện có vô số ánh mắt nam nhân si mê vây xung quanh nàng, điều đó khiến ta tức đến nổ tung, ghen đến đỏ mắt. Còn nữa ta còn xuất hiện dục vọng đối với nàng mà trước nay chưa từng xuất hiện với bất kì nữ nhân nào, những nữ nhân khác ta đều coi như những xác sống trông ghê tởm tột cùng.

Nam Cung Vân Duật nói một tràng dài mới ngừng. Hà Lương nghiêm túc lắng nghe, còn chú ý đến nét mặt có chút dịu dàng của hắn khi nhắc đến Ninh Bảo Chiêu. Thật ra ngay từ đầu, khi ánh mắt của Nam Cung Vân Duật nhìn Ninh Bảo Chiêu, hắn đã mơ hồ nhận ra. Cuối cùng, những gì hắn nhìn thấy được chính là sự thật, Nam Cung Vân Duật sau hai mươi lăm cái xuân cuối cùng cũng động lòng rồi nha, hơn nữa là chính miệng bằng hữu tốt của hắn thốt ra



- Vậy thì đúng là ngươi thích quận chúa rồi. Còn không mau bày tỏ tâm ý của bản thân dành cho người ta đi

Nam Cung Vân Duật lại đăm chiêu suy nghĩ về những lời nàng nói với hắn trong lúc say rượu. Nàng nói nàng vừa sợ vừa ghét hắn vì hắn giết gia đình của nàng. Hơn nữa trong cơn say nàng lại còn nhầm hắn với...nam thần, soái ca gì đó cho nên mới hôn hắn. Hắn cắn răng buồn bã

- Nhưng mà, nàng lại ghét ta, hình như nàng thích ngươi khác rồi

Hà Lương nghe vậy thì sốc, khó khăn lắm bằng hữu hắn mới mến mộ một nữ nhân. Hơn nữa nếu hai người thành đôi thì chính là kim đồng ngọc nữ, rất xứng đôi nhà. Hắn tiến lại hỏi rõ

- Ai? Quận chúa thích ai ?

Nam Cung Vân Duật lắc đầu chán nản

- Ta không biết, trong lúc say nàng nhầm ta thành soái ca gì đó

Hà Lương phe phẩy cái quạt, nói lên suy đoán của bản thân

- Trước đây khi ở kinh thành, chúng ta từng thấy quận chúa đi cùng với Doãn thám hoa. Chẳng lẽ ....

Nam Cung Vân Duật kích động đến bóp nát chén trà. Cái gì ? Người nàng thích là Doãn Đông Thần. Hắn hồi tưởng lại khoảnh khắc nàng cười nói thân thiết với tên đó, còn đối với hắn thì... Trong lòng hắn dâng lên cỗ chua xót, tại sao nàng lại phân biệt đối xử với hắn như vậy. Hà Lương thấy Nam Cung Vân Duật vì người tình mà sắp không khống chế được cảm xúc, hắn cũng không ngại châm thêm ngòi lửa

- Ta nói này Nam Cung Vân Duật, ngươi rõ là đến trước, ai biểu trước đây ngươi từ chối tâm ý của người ta. Bây giờ nếu quận chúa thích Doãn Đông Thần là sự thật thì ngươi hết đường rồi

- Cũng chỉ là ngươi ở đây nói nhăng nói cuội, không phải chính miệng nàng thốt ra. Nếu nàng thích ta, tất là chuyện vui. Còn nếu không, ta cũng không ngại ép nàng phải thích ta

Hà Lương thấy ánh mắt của hắn hiện lên vẻ điên cuồng mất khống chế như vậy thì thầm cầu nguyện cho Ninh Bảo Chiêu. Quận chúa à, người vạn lần đừng từ chối tâm ý của vương gia mặt lạnh nhà ta nha, nếu không người sẽ ăn trái đắng đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.