Đúng như dự định nàng cắm rễ ở trong phủ thời gian dài không bước nửa chân ra ngoài. Ninh Bảo Chiêu ngoài việc ăn và ngủ ra thì chỉ đọc sách, luyện chữ, chơi đàn. Trước đây nàng rảnh rỗi sẽ lên ý tưởng cho cuốn tiểu thuyết nhưng sau khi xuyên vào đây nàng liền không muốn nữa, lỡ như nàng lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết nào đó giống như bây giờ thì sao. Bạch Ngọc Âm từng đề nghị nàng đi ra ngoài chơi hoặc tham gia thưởng trà trong các bữa tiệc của quý nữ khác nhưng đều bị nàng từ chối
Bây giờ nàng rất sợ phải đi ra ngoài, sợ đụng trúng Nam Cung Vân Duật.
Bạch Ngọc Âm thật sự chịu hết nổi hành động của nàng, nhất quyết kéo nàng đi ra ngoại thành lên chùa cầu nguyện. Ninh Bảo Chiêu rõ là không muốn nhưng vì mẫu thân kiên quyết nên đành lê thân đi. Hôm nay nhất định vái lạy xong rồi kéo mẫu thân về, ai ngờ giữa đường lại gặp họ hàng bên ngoại. Người đó là đại tẩu của mẫu thân tên Nghiên Lạc Quyên và còn có biểu tỷ của nàng là Bạch Khả Hân. Nàng quy củ chào mọi người, mẫu thân cùng đại tẩu ngồi gần hồ sen tâm sự, bảo hai nàng tự đi chơi, Ninh Bảo Chiêu ủ rũ khi không được về sớm, nhưng Bạch Khả Hân nói chuyện với nàng sôi nổi với nàng khiến nàng hứng thú trở lại. Tính cách của hai người thật sự hợp nhau, càng nói càng hăng. Bạch Khả Hân còn dẫn nàng ra khỏi chùa đi chơi, đang chơi đùa trên đường phố, có giọng nói gọi hai người lại
- Nhị vị cô nương, có muốn ăn kẹo hồ lô không ? Nước đường nhà họ Quách chúng tôi ngon lắm.
Bạch Khả Hân hào phóng móc tiền ra
- Lấy ta hai cái đi.
Ninh Bảo Chiêu nghe tới họ Quách thì ớn lạnh, nữ chính trong truyện cũng họ Quách, cũng đi bán hàng rong như vậy. Nàng miêu tả nữ chính năm nay mười chín, vừa tuổi trăng tròn, khuôn mặt tạm nhìn, nhìn hơi ngờ nghệch nhưng có tấm lòng lương thiện, trong sáng, nên được nam chính chú ý đến. Cô đánh giá cô gái trước mắt, buộc miệng thốt ra
- Cô là ...
Cô nương đưa kẹo cho hai nàng và vui vẻ trả lời :
- Cô nương hỏi tôi sao, tôi là Quách Tầm Cát.
Ninh Bảo Chiêu cắn miếng hồ lô, nữ chính hoạt bát vui vẻ như vậy đã khiến nam chính động lòng. Hình như cũng gần đến ngày nam chính bị người ta truy sát, hình như ở Tô Châu. Sau đó gặp được nữ chính, Quách Tầm Cát ra tay tương trợ nhưng không để nam chính vào mắt, trong đầu chỉ nghĩ cách kiếm tiền, nam chính thấy thú vị, bắt đầu dụ dỗ, tuyến tình cảm cũng từ đó mà ra. Bạch Khả Hân thấy nàng thất thần, lay cánh tay nàng
- Chiêu Chiêu, muội quen cô gái đó à ?
Ninh Bảo Chiêu lắc đầu phủ nhận
- Muội không quên, chẳng qua nhìn nhầm người thôi
- Sắp tới trung thu, yến tiệc hoàng thất sẽ tổ chức rất náo nhiệt, muội có muốn cùng ta đi không?
Ninh Bảo Chiêu muốn từ chối vào hoàng cung, nhưng thấy ánh mắt của Bạch Khả Hân nên do dự, mấp máy môi
- Được, ta sẽ đi cùng biểu tỷ
Nàng nhất định không đi lòng vòng trong cung để tránh lại "tình cờ" đụng trúng hắn, đỡ phiền phức, ở nơi đông người chắc Nam Cung Vân Duật không thể trách cứ nàng được.
Trung thu năm này trang hoàng long trọng hơn mấy năm trước, do là hoàng đế mới chinh phạt năm toà thành của các nước láng giềng. Vì vậy bữa tiệc trung thu cũng chính là tiệc ăn mừng tướng sĩ.
Ninh Bảo Chiêu từ chối đi cùng phụ mẫu, nàng đã hứa sẽ đi cùng xe ngựa với Bạch Khả Hân, hôm nay Ninh Bảo Chiêu mặc váy tím nhạt, thắt lưng ở hông làm tôn lên vòng eo mảnh mai của nàng. Bạch Khả Hân nhìn nhan sắc mặn mà kiều mị của nàng cũng không chảy nước miếng, muội muội quả nhiên là mỹ nhân xinh đẹp, mới mười bốn thôi đã trổ mã ra dáng nữ nhân rồi.
Yến tiệc hôm nay tổ chức ngoài trời rất thoáng mát. Ninh Bảo Chiêu bước vào đã đụng trúng ánh mắt của Nam Cung Vân Duật, nàng vội né ánh mắt đi chỗ khác. Chắc hắn không phải nhìn nàng, trong truyện nàng miêu tả nam chính không để nguyên chủ vào mắt cơ mà, vừa rồi chắc là ảo giác. Ninh Bảo Chiêu quay sang tâm sự với Bạch Khả Hân, các nàng hết nói chuyện về trà đạo rồi đến âm nhạc, còn đem cả chuyện nhà ra than phiền với nhau, chỉ mới vừa gặp Ninh Bảo Chiêu đã thấy vô cùng thân thiết, ít nhất thì ở đây nàng vẫn có người bầu bạn, nàng không cô đơn. Trái tim Ninh Bảo Chiêu ấm áp như được sưởi ấm.
Đế hậu nắm tay bước vào là lúc yến tiệc bắt đầu. Ninh Bảo Chiêu vừa ăn vừa ngắm các nhạc công cung đình múa, thảo luận cùng Bạch Khả Hân về điệu múa của họ. Lúc có mỹ nhân đeo mạn che cầm đàn tì bà, gảy khúc nhạc du dương động lòng người nghe. Ninh Bảo Chiêu có học qua về đàn, khẳng định người này đúng là kì tài, ngón tay uyển chuyển lướt nhẹ từng dây đàn, mềm mại như nước. Tiếng đàn kết thúc cũng là lúc mỹ nhân tháo mạn che ra, hành lễ với hoàng đế, hoàng hậu :
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu
Hoàng đế gật đầu, nhàn nhạt nói
- Tam công chúa đàn rất hay, ban thưởng
Tam công chúa vui mừng, hớn hở
- Tạ phụ hoàng. Hôm nay là trung thu, để không khí vui càng thêm vui, nhi thần nghe danh nhị tiểu thư phủ Vinh quốc công tài nghệ xuất chúng, không biết nhi thần có được vinh hạnh thưởng thức
Tam công chúa nói xong, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nàng. Ninh Bảo Chiêu bị gọi đích danh thì lúng túng nhưng cũng rất nhanh trấn tĩnh lại. Tam công chúa ? Hình như trong truyện nàng không viết gì về nàng ta. Sao nàng ta lại coi nàng như kẻ thù vậy, cũng may nàng là người học vũ đạo, nếu không hôm nay sẽ lúng túng đến mất mặt. Nàng đứng dậy tự tin nói :
- Tiểu nữ không dám nhận tài nghẹ xuất chúng, nhưng nếu công chúa muốn, tiểu nữ cũng xin hiến nghệ một vũ đạo. Tuy nhiên, ta muốn biểu tỷ của ta, Bạch Khả Hân đánh đàn thay ta chứ không phải nhạc công cung đình.
Bạch Khả Hân đương nhiên vui vẻ đồng ý, nàng ta đi tới thế chỗ của nhạc công, còn Ninh Bảo Chiêu đi thay y phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]