- An Đào! Ngày mai cô mới được thả mà, sao giờ cô lại...
- Quản gia thả tôi ra sớm, để tôi có thời gian...đền tội với người tôi đã cho ăn tát.
An Đào đi lướt qua Lê Như, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô bé tỏ vẻ khiêu khích. Nhận ra được ánh mắt căm hận của An Đào, Lê Như chợt nghĩ ra một kế hoạch bèn cất giọng nịn nọt:
- Nếu không phải lúc nãy do cô xuất hiện bất ngờ thì tôi đã cho con ranh này một cái tát rõ đau rồi.
Nghe Lê Như nói, An Đào cười khẩy, mắt vẫn chiếu trên người cô bé không rời.
- Bé con còn ngây thơ nên từ từ mà dạy dỗ, không cần dùng bạo lực.
Vừa nói, An Đào vừa bước tới, gót giày giẫm lên chân cô bé thật mạnh. Chi Mai đứng kế bên nhìn chân cô bé đang bị đai nghiến từng chút một, cô kìm lòng không được vội tiến lên nhưng Lê Như đã kịp ngăn cản cô lại.
Chi bằng kêu la, gương mặt cô bé vẫn hết sức bình thản, đầu cúi thấp xuống sàn, hai bàn tay nắm chặt chịu đựng cơn đau đớn. Đáp lại cảnh tượng này, An Đào cảm thấy bực bội vô cùng.
- Lê Như! Tôi đói rồi!
- À dưới bếp còn đồ ăn, chúng ta đi thôi.
An Đào thu chân lại bỏ đi xuống phòng bếp cùng đám người hầu. Lê Như nhìn cô bé nhếch mép cười thỏa mãn rồi đưa ánh mắt sắc bén về phía Chi Mai, ngầm hiểu được ánh mắt đó, Chi Mai cúi đầu nhìn chân cô bé một lần nữa, miễn cưỡng đi theo Lê Như.
Đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-toa-sang/97501/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.