Reng...Reng...Reng...
Tiếng chuông báo thức kêu lên in ỏi.Bị tiếng kêu kia làm cho thức giấc,hắn với tay đến tắt chiếc báo thức rồi nhìn sang nó đang nằm trên chiếc ghê sô pha và say giấc.
Sau 5' chăm chú nhìn nó,hắn vội lên tiếng:
- Này,dậy đi.
-...
- Dậy đi chứ.-Mãi không thấy nó nhúc nhích,hắn lại kêu lên.
Nó nghe thấy tiếng kêu của hắn thì vội bật dậy chạy đến ngay giường hắn rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dò xét sau đó nó phàn một câu khiến hắn trợn tròn mắt.
- Mớ ngủ à.
- Điên...Cô mớ ngủ thì có.-Hắn liếc nó một cái cháy mặt.
- Thế cậu kêu tôi làm gì?
- Tôi muốn ra ngoài đi dạo.Suốt ngày cứ nằm trong này ngột ngạt quá.-Hắn vươn vai.
- Gì?Ra ngoài à?Không được đâu.Chủ tịch không cho cậu ra ngoài đâu.-Mặt nó biến sắc.
- Mặc kệ.Tôi muốn ra ngoài.-Nói rồi hắn thô bạo rút sợi dây chuyền nước ra rồi bước xuống giường.
Nó hốt hoảng vội chạy đến ngăn cản hắn nhưng vô ích,hắn cực mạnh.Hắn mặc dù đang bệnh nhưng vẫn khỏe hơn nó gấp 10 lần.Nó đành chịu thua cái tính ngang bướng của hắn mà dìu hắn đi ra khuôn viên của bệnh viện.
Bước ra ngoài khuôn viên,hắn hít thở một hơi thật sâu rồi bước đi trước,nó lủi thủi theo sau.Nhìn những đứa bé vui đùa trong khuôn viên,hắn khẽ mỉn cười.Lâu lắm rồi hắn mới được cười một cách sảng khoái như thế này.
Nó đưa mắt liếc hắn thì bắt gặp thấy nụ cười hạnh phúc của hắn.Không hiểu sao,khi nhìn thấy nụ cười đó,tim nó lại đập rộn ràng.Nó cảm nhận được sự ấm áp đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-se-thay-anh-ben-em/83378/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.