Ánh nắng sớm luồn qua khe cửa,chiếu đến khuôn mặt hoàn mĩ của ai đó.Nó uể oải tỉnh dậy trong tình trạng mệt mỏi.Đưa tay che đi thứ ánh sáng chói chang đó.Nó nhanh chân đi vào nhà vệ sinh làm VSCN.
5' sau,nó bước ra trong bộ đồng phục quen thuộc.Nó đi đến,ngồi bên bàn,soạn sách vở để đến lớp.
Bụp...
Đột nhiên,một chiếc hộp màu đỏ nào đó rơi ra từ trong hcoj bàn.Nó mơ hồ mở chiếc hộp ra.Bên trong là một viên đạn cho hàng chữ R.I.P.Nó cất chiếc hộp vào trong học bàn rồi khóa lại.
Nó cũng không biết,chiếc đạn đó có từ bao giờ nữa.Từ lúc nó biết nhận thức được thì chiếc đnạ đã luôn luôn có ở bên người rồi.Lâu lâu,nó cũng rất thắc mắc là tại sao chiếc đnạ đó lại nằm trong tay mình.Còn hàng chữ kia nữa.Có ý nghĩa gì nhỉ???
Thắc mắc nhưng không tìm được lời giải đáp.Vì vậy,nó cũng quen dần với chiếc đnạ đó.Nó đem cất chiếc đạn đi y như báu vật.
Vơ lấy chiếc cặp,nó nhanh chân đi xuống nhà.Đúng lúc gặp hắn ở phòng khách.Nó đi đến bên cạnh hắn.
- Hôm nay anh có việc.Anh không đi học đâu.Em đi một mình nhé.Anh đã nhờ Bảo Duy đưa em đi rồi đấy.- Hắn cười nhẹ rồi nói.Sau đó hôn lên trán nó rồi rời đi mà không để nó nói gì.
Nó ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn khuất dần.Bảo Duy đi ra,vừa thấy nó liền kéo nó lên xe rồi chạy đến học viện.
Vẫn như mọi ngày,nó cùng Nhi,Trân và Trúc cùng nhau đi vào lớp và bắt đầu học.Bọn nó cảm thấy rất kì lạ.Tại sao bọn hắn lại đồng loạt cúp tiết vậy nhỉ???Bọn hắn đang có âm mưu gì sao???
Nó ngồi học mà lâu lâu lại cứ nhìn ra ngoài như chờ đợi hắn.Những câu hỏi cứ liên tiếp lấn áp đầu óc nó,không cho nó chú tâm vào bài học.Cuối cùng,5 tiết học cũng nhanh chóng trôi qua.Nó uể oải đi ra về.
Nhưng có gì đó rất lạ.Tại sao các học viên trong trường đều lần lượt kéo nhau ra ngoài cổng???Có gì ở ngoài đó chăng???
Nổi tò mò lấn áp cả người nó.Nó cũng đi nhanh ra bên ngoài cổng học viện.Tất cả mọi người thấy nó thì liền dàn ra hai bên,nhường hẳn một lối đi rộng cho nó.Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng nó cũng vẫn cứ đi.
Ra đến cổng thì nó trợn tròn măt khi thấy nguyên một đống hoa hồng đỏ được xếp thành hàng chữ: "Trương Gia Uyên,I LOVE U."
- Này,ai làm vậy???- Trúc,Trân và Nhi cũng vừa đi ra.Thấy cảnh này thì không khỏi trố mắt.
- Uyên không biết nữa.- Nó không rời mắt khỏi đống hòa đó mà nói.
- Uyên có vệ tinh theo đuổi luôn.Ghen tỵ đó nha.- Nhi cười cười trêu chọc nó.
- Anh nào mà bạo gan dữ vậy ta.Không sợ Phi ăn dấm chua sao???- Trân cũng hùa theo.
Mặt nó hiện tại đã đỏ như trái gấc.Không thèm để ý đến ba nàng kia nữa.Nó toan bước đi thì một chiếc xe buýt chạy ngang qua.
Chiếc xe sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu không có tấm poster cực lớn có hình nó và hắn.Phía trên tấm poster là một hàng chữ được phóng đại: " Trương Gia Uyên,anh đề nghị em trả trái tim cho anh."
Nó nhíu mày nhìn tấm poster đó.Bây giờ thì mọi người đã có thể biết,ai là kẻ chủ mưu của chuyện này rồi đúng không.Phi nhà ta cũng lãn mạn thật ấy chứ nhỉ???
- Wow...Lãng mạn quá nhỉ.- Girl 1 hâm mộ nhìn nó.
- Thật là ghen tỵ quá đi.- Girl hai chắp hai tay lại,cười nói.
- Ước gì,tao cũng được tỏ tình như vậy thì hay biết mấy.- Girl 3 mơ mộng.
Nó nghe được những lời đó thì không cầm lòng được mà cười nhẹ.Từ khi nào,Phi của nó chuẩn bị được những thứ này nhỉ???Đây chính là điều bất ngờ nhất mà 17 năm qua nó nhận được.
Trong lúc nó đang đứng hư trời trồng thì có một chàng trai nào đó,cầm chùm bong bóng trái tim màu hồng tiến về phía nó.Chàng trai kia đưa chùm bong bóng đến trước mắt nó rồi nói:
- Mời tiểu thư lên xe.
Nó ngơ ngác nhìn chàng trai đó và nhận ra đó chính là Bảo Duy.Bảo Duy cũng hùa vào chuyện này sao???
Nó nhìn chùm bong bóng trên tay Duy rồi khẽ cười khi thấy hàng chữ trên bóng bóng: "Nhận mau.Không nhận là anh giận em đấy."
Nó ngay lập tức cầm lấy chùm bong bóng rồi tiến lên xe trước hàng ngàn con mắt của mọi người.Duy cũng mời Nhi,Trân và Trúc lên xe vì Khôi,Nguyên và Long bận nên không đến đón ba người họ được.
Đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ mui trần.trên xe là vô số hoa hồng và bông bóng.Nó mỉm cười hạnh phúc.Phi của nó bá đạo thật.
Con xe nhanh chóng lăn bánh rồi chạy đi.Mọi người ngưỡng mộ nhìn con xe khuất dần rồi giải tán.Trên xe,nó vẫn ôm khư khư bó hoa hồng đỏ và chùm bong bóng như sợ người khác mất.
- Uyên,nhìn kìa.- Trân vừa nói vừa chỉ về phía trên tầng cao của khách sạn.
Nó dời ánh mắt của mình nhìn về phía tay Trân chỉ.
Từ trên tầng cao nhất của khách sạn,một tấm poster cực lớn đang dần dần được mở ra.Tấm hình nó và hắn chụp lúc đi chơi ở biển được phô bài thu hút nhiều ánh nhìn của mọi người.
- Wow,Phi đại ca làm từ lúc nào vậy nhỉ???- Trúc không tự chủ được mà thốt lên.
Tiếp đến là một bảng hiệu lớn ở trước đồn cảnh sát với hàng chữ: "Trương Gia Uyên,em đã bị bắt vì tội cố tình gây thương nhớ."
Nó nhăn mặt.Hắn quá sức bá đạo rồi.Đồn cảnh sát của người ta cũng trở thành nơi để hắn tỏ tình.Haizz,...Hắn từ khi nào lại trở nên không biết mất mặt như thế này nhỉ.
Cuối cùng,con xe cũng chịu dừng lại trước một công viên lớn cách biệt thự White Rose không xa.Bọn nó cùng Bảo Duy bước xuống.Vừa thấy nó thì ngay lập tức,một đoàn trẻ nhỏ khoảng 6 - 7 tuổi đưa chiếc bánh kem cỡ lớn đến trước mặt nó rồi nói:
- Sun,anh yêu em.
Nó được đem từ bất ngờ này đến bất ngờ khác nên không kịp thích ứng.Trong khi nó đang còn ngơ ngác thì Nhi,Trân và Trúc liền nhận lấy bánh kem rồi đặt vào trong xe.
Sau khi rời khỏi công viên,bọn nó cùng Duy trực tiếp lên xe rồi về biệt thự White Rose.Biệt thự hôm nay tràn ngập ánh đèn.Cả bọn bước vào phòng khách thì thấy Khôi,Long và Nguyên đã đứng đợi sẳn.
- Uyên vào trong đi.- Duy đẩy nó đi vào phòng ăn.
Ngồi trên bàn ăn suốt 5' mà vẫn không thấy gì.Nó sốt ruột nhìn qua nhìn lại.
- Tiểu thư,em nhìn gì???
Vừa lúc đó,hắn trong bộ quần áo đầu bếp bước ra.Trên tay hắn là một chiếc dĩa được úp lại cẩn thận.Hắn mỉm cười đặt chiếc dĩa lên trước mặt nó rồi nói.
- Tiểu thư dùng bữa tối ngon miệng.
Nó hơi ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mở chiếc nắp dĩa ra.Bên trong là một chiếc hộp nhạc.Nó xoay xoay chiếc hộp.Ngay lập tức,chiếc hộp phát ra bản nhạc cưới quen thuộc Beautiful in white.
- Làm vợ anh nhé.- Hắn quỳ một chân xuống,thẳng thừng nói ra lời yêu thương.Vừa nói,hắn vừa đưa một bó hoa hồng trắng đến trước mặt nó.
- Sao lại là hoa hồng trắng???
- Vì,hoa hồng trắng có nghĩa là tinh khiết,trong trắng.Cũng giống như em,hoàn toàn tinh khiết,không một chút bụi trần.Hơn nữa,anh muốn tình yêu của chúng ta cũng mãi tinh khiết như vậy.- Hắn hôn nhẹ vào tay nó rồi đặt bó hoa hồng trắng vào bên trong tay.
Nó mỉm cười rồi đưa mắt vào bó hoa hồng trắng như để tìm kiếm thứ gì đó.Không tìm thấy thứ cần tìm,nó nhăn mặt trông rất khó coi.
- Em tìm gì vậy???- Hắn cau mày hỏi.
- Không có nhẫn sao???- Nó nhìn hắn,nhíu mày hỏi lại.
- Cần phải có nhẫn sao???
- Cầu hôn mà không có nhẫn.Anh đúng là ngu mà.- Nó bĩu môi,chửi hắn.
- Đừng có đụng chạm nhau nha.Khỏi cần nhẫn không được sao???
- Không.Không có nhẫn,em không nhận lời làm vợ anh đâu.- Nó giận dỗi nói rồi bỏ đi.
Hắn vội vàng tháo bỏ bộ quần áo đầu bếp rồi chạy đi theo nó.
- Nè,giận sao???
- Ai thèm giận anh.Không đáng.
- Vậy mà nói là không giận sao???
- Hừ...- Nó hừ lạnh rồi lạnh lùng xoay người về hướng khác.- Có ai cầu hôn như anh không???Chẳng có cái nhẫn nào.- Nó tiếp lời.
- Thôi mà.Đừng giận ma.Tại anh không biết.Em mà còn giận anh là anh nhảy xuống hồ bơi tự tử đó.- Hắn đe dọa.
- Vậy thì anh chết luôn đi.- Nó phũ phàng nói.
Tủm...
Nó vừa nói hết câu thì một tiếng động lớn vang lên.Chính xác là hắn đã nhảy xuống hồ bơi.
- Anh định lừa em chắc.Em biết là anh biết bơi mà.- Nó ở trên bờ nói.
Mãi vẫn không thấy ở dưới hồ bơi có động tĩnh gì,nó lại nói:
- Anh mau lên đi.Trò này đừng hòng lừa được em.
Nó vừa nói xong câu thì từ trong biệt thự,Khôi cùng Nguyên,Long,Trân,Trúc,Nhi và Duy chạy ra.Thấy nó,Khôi hỏi:
- Có chuyện gì vậy???
- Phi đnag ở dưới bể bơi.Mãi mà vẫn không thấy bơi lên.- Nó chậm rãi giải thích.
- Chết rồi,thằng Phi đang bị thương ở tay đấy.- Khôi đột nhiên hét lên.- Bị thương ở tay thì làm sao mà bơi được.- Khôi nói tiếp.
- Cái gì???Sao không nói sớm.- Nó hốt hoảng nói.- Bây giờ làm sao???- Nó lo lắng quay sang hỏi Khôi.
- Còn làm sao nữa.Mau nhay xuống cứu nó đi.- Khôi hối thúc.
Tủm...
Khôi vừa nói xong thì đã không thấy nó ở trên bờ nữa.Nó ở dưới bể bơi vội vàng bơi từ chỗ này qua chỗ kia để tìm hắn.Còn bọn Khôi thì ở trên bờ cười gian tà.
Sau một lúc vật vả tìm kiếm,cuối cùng nó cũng thấy hắn.Hắn hiện tại đã bất tỉnh,nó vội vàng kéo hắn lên bờ.
- Làm sao đây???- Mãi vẫn không thấy hắn tỉnh dậy,nó quay sang hỏi Khôi.
- Hô hấp nhân tạo đi chứ còn làm gì nữa.- Khôi giả vờ lo lắng nói.
- Ờ...Ờ.
Nghe thấy vây,nó liền làm theo.Vừa mới mở miệng hắn ra thì nó thấy một vật gì trong miệng hắn sáng lấp lánh.Đúng lúc đó,hắn đột nhiên mở mắt hôn nó.Thứu lấp lánh kia được truyền vào miệng nó.Xong xuôi,hắn buông nó ra.
Nó liền lấy tay lấy thứ trong miệng ra.Nó cực kì ngạc nhiên khi thấy một chiếc nhẫn được làm bằng kim cương trắng.Trên chiếc nhẫn còn có một hình tròn và một hình lưỡi liềm lồng vào nhau.
- Bây giờ có nhẫn rồi thì chịu làm vợ anh chưa???- Hắn cười đểu.
- Anh...Cái này...- Nó ngạc nhiên đến mức ấp a ấp úng.
- Không trả lời có nghĩa là đồng ý nhé.- Vừa nói,hắn vừa lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào tay nó.
Không để cho nó nói gì thêm,hắn liền ôm nó vào lòng.Mọi người thấy vậy thì mỉm cười và thầm chúc phúc cho họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]