Mưa càng ngày càng ồ ạt hơn,lớn hơn.Trên con đường lớn,một cậu bé chạy trong mưa.Bàn chân nhỏ bé chạy không ngừng nghỉ.Nước mắt hòa vào mưa,tan biến giữa khoảng không trung vô tận.
Ông trời dường như thương tiếc cho số phận nhỏ bé của cậu mà nổi sấm chớp đùng đùng.Cậu bé bất lực ngã xuống mặt đường đầy nước mưa.Lạnh cóng...Trước khi đi vào cơn hôn mê,cậu thấy một bóng dáng nào đó.Mẹ trở về bên cậu chăng...Không...Không thể nào...
- Moon,con mau tỉnh lại đi.- Bà Trương gọi lớn.Vừa gọi vừa lay lay người hắn.
Nhưng sức lực hoàn toàn không còn.Hắn mệt mỏi đi vào cơn hôn mê sâu.
Những ngày sau đó,hắn luôn tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm.Không nói chuyện với ai,không tiếp xúc với bất kì một ai.Mặc cho những lời khuyên can của mọi người,hắn vẫn cứ như vậy.Như một cái xác không hồn.
Cốc...Cốc...Cốc...
Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên,hắn thu mình vào góc tối,không hèm để ý đến mọi thứ.
Cạch...
Cánh cửa được mở ra,Khôi chậm rãi bước vào.Anh chua xót nhìn hắn đang thu mình vào một góc tường.Đôi mắt màu tím mang đầy tia bi thương không tả được.
- Mày ra ngoài đi.Mọi người đang chờ mày dưới nhà đấy.- Khôi nhàn nhạt lên tiếng.Giọng nói cũng lạnh đi vài phần.
- ...
Đáp lại Khôi là một sự im lặng bất thường.Anh hoàn toàn bất lực với một con người cứng đầu,ngang ngược như hắn.
- Đừng như vậy nữa.Mau xuống nhà đi.- Khôi gằn giọng.
- Chính ông ta hại chết mẹ.- Đột nhiên,giọng nói lạnh thấu xương của hắn vang lên.Trong giọng nói còn mag hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-se-thay-anh-ben-em/2199456/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.