Chương trước
Chương sau
Rời khỏi quán càfê Kiu Kiu,Gia Long cùng Trân tay trong tay dạo bộ trên đường.Ánh nắng chiều dọi bóng hai người,khung cảnh trở nên thật mơ hồ.Giống như chuyện tình trong tranh.Mọi người đi đường đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ nhìn cả hai.Những chàng trai luôn luôn dùng cái nhìn đầy thèm thuồng về phía Trân.Gia Long bực tức lôi kéo Trân đi vào một cái ngõ.Anh ép cô vào tường rồi nói:

- Em không được nhìn ai khác ngoài anh đâu đấy.

- Anh đang ghen à???- Trân hỏi đầy thú vị,Chàng trai của cô cũng biết ghen cớ đấy.

- Đâu...Đâu có...Làm gì phải ghen chứ.- Gia Long bị nói trúng tim đen liền ấp úng trả lời.

- Tốt nhất là anh nên thừa nhận anh ghen đi.- Trân nhíu mày.

- Được rồi.Thừa nhận thì thừa nhận.Có gì đâu.- Gia Long đỏ mặt quay về phía khác.

- Hahaha...- Trân cười một tràng dài khiến Gia Long ngượng chín mặt.Anh xấu hổ bước đi trước,để lại Trân tủm tỉm cười phía sau.

Sợ Gia Long giận,Trân vội chạy theo dỗ dành.Gia Long hiện tại giống như một đứa con nít đòi kẹo trông đến dễ thương.Cả hai cứ cùng nhau cười nói như vậy cho đến khi dừng lại trước cổng biệt thự Hoàng Gia.Gia Long nghiêm túc quay mặt về phía Trân,anh nhìn vào đôi mắt cô,giọng trầm trầm.

- Nghe anh nói này.Anh không hy vọng sau này em đánh nhau hay tham gia vào bang Death nữa.Như vậy rất nguy hiểm.Còn nữa,nếu sau này anh có mệnh hệ gì thì em phải sống thật tốt đó.

- Anh nói vậy là sao???Sắp có chuyện gì sảy ra à???Anh nói như kiểu anh sắp phải đi xa ấy.Em không thích đâu.- Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh,Trân lo lắng sợ anh sẽ rời bỏ mình.Đôi mắt của anh lộ lên một tia phức tạp.

- Anh chỉ nói nếu thôi mà.Em yên tâm,anh sẽ làm của nợ bám theo em suốt đời.- Nhìn Trân lo lắng cho mình,anh không nỡ khiến cô đau lòng liền đổi chủ đề trêu chọc cô.

- Anh nhớ những lời anh nói đấy.- Trân mỉm cười.

- Hihi...Thôi em vào nhà đi.Nhớ ngủ sớm đấy.Không được thức khuya.Không được mơ về thằng con trai khác ngoài anh.Mai anh đến đón em đi học.- Gia Long bá đạo nói.Bỗng nhiên,anh ôm chầm lấy cô,khẽ thì thầm.-Anh sẽ rất nhớ em.

- Em cũng vậy.Thôi...Em vào nhà đây.Bye anh.- Rời khỏi còng tay của Gia Long,Trân quyến luyến bước vào nhà.

Nhìn bóng dáng Trân khuất dần sau cánh cổng,Gia Long khẽ thở dài một cái rồi bước lên con siêu xe và phóng vụt đến bar R.I.P.Đứng trên phòng nhìn xuống,mọi hành động của Gia Long đều được Trân thu vào tầm mắt.Kể cả cái thở dài bất đắc dĩ của anh.Những lời nói mang đầy hàm ý của anh khiến cô lo sợ.Sợ sẽ mất đi anh.Sợ cái cảm giác không anh bên cạnh.

Két....

Con xe của Gia Long dừng lại trước bar R.I.P.Anh hùng dũng bước xuống xe rồi đi vào bar.Bước nhanh dến chiếc bàn khuất xa mọi tầm nhìn,nơi mà bọn hắn,Hưng,Bảo Duy và 5R đang ngồi.Gia Long chẫm rãi ngồi xuống.

- Làm gì giờ mới đến.- Nguyên Nguyên lạnh giọng.

- Tao có việc.- Gia Long cười nhẹ khi nghĩ về Trân.

- Việc của mày là đi chơi với gái chứ gì.- Nguyên Nguyên nhếch mép.Anh đã được nghe Khôi kể về chuyện Gia Long đi tỏ tình rồi rồi.Và thẫm chí,anh cùng

Khôi,Nhi,Trúc và Bảo Duy rình tại trận màn tỏ tình đầy ngọt ngào của Gia Long.

- Ơ...Sao mày biết???- Gia Long ngạc nhiên,hai mắt mở to hết sức.

- Ơ...Ơ quả mơ.Có gì mà qua mắt Zic đẹp trai này chứ.- Nguyên Nguyên tự kỉ.

- Zic ơi,xuống đi,ở trên đó lạnh lắm.- Gia Long nhìn lên trần nhà,một tay vẫy vẫy gọi Nguyên Nguyên đang ở trên chín tầng mây xanh xuống.

- Thôi dùm tao.- Bảo Duy ngắt ngang màn đấu khẩu của hai chàng trai nhà mình.

- Vào vấn đề chính.Có lẽ mấy đứa cũng đã nhận được thông báo của anh ngày hôm qua rồi.Bây giờ phải lên kế hoạch và chiến lược đầy đủ mới có hy vọng thành công.- Hưng ôn tồn giải thích.

- Nhưng sẽ rất khó vì trụ sỡ ở Đức chúng ta không đầu từ nhiều nên lực lượng ở đó khá không ổn.- Bảo Duy vòng tay lại,anh từ từ nói.Mấy ngày vừa qua anh đã khảo sát bang ở bên Đức.Tuy nó đã trang bị khá kĩ và tân tiến nhưng vẫn thua trụ sở ở Việt Nam.

- Không sao đâu.Ngày mai anh sẽ điều người đến đó.- Hưng lắc đầu.Anh cười gượng cho cả bọn yên tâm.

Thực sự thì trận đấu lần này tất cả khó mà sống sót.Nhưng nếu có vũ khí bí mật của hắn thì cơ hội thành công sẽ là 100%.Nhưng hắn đã nói,không có việc gì nghiêm trọng thì không nên dùng thứ đó.Thứ đó rất độc.Cho đến bây giờ,mọi người vẫn chưa biết đó là gì nữa.Kiếm chăng...Hay súng...Tất cả đều không thể trả lời câu hỏi này ngoài hắn.

Hắn vẫn im lặng,nhìn mọi người cùng nhau bàn bạc chiếc lực.Hai tay vòng lại,đôi mắt khép hờ ngửa lên nhìn trần nhà.

- Điều người đến không hắn sẽ tốt hơn đâu.- Khôi lãnh đạm.- Mày có ý kiến gì không?- Khôi tiếp lời.Đôi mắt nhìn hắn đầy hy vọng.

- Không.Mọi người chuẩn bị đi.Ngày mai chúng ta sẽ qua Đức.- Nói rồi,hắn đứng dậy bước đi.Hưng thấy vậyh cũng đi theo sau hắn.

- Sao???Ngày mai à...Sớm vậy.-Gia Long hét lên.

- Ờ,mày có người yêu nên không muốn đi chứ gì.Haha...Như vậy tao càng thích đi sớm.- Nguyên Nguyên giương mặt lên thách thức.

- Mày....- Gia Long cứng họng.Đành lẳng lặng bước đi.

Cũng không còn việc gì nên Nguyên,Duy và Hưng lên xe đi về trụ sở ở đường XYZ.

Ngồi trên con xe,lâu lâu khẽ nhìn biểu cảm của hắn,Hưng chẫm rãi lên tiếng:

- Không thể đem vũ khí bí mật ra sử dụng sao?

- Không thể.

- Vì sao?Trận đấu này sẽ rất nguy hiểm.Kẻ thù là ông Harryson đấy.Em không thể đem tính mạng của mọi người ra đùa giỡn như vậy được.- Hưng nhăn mày,tức giận hét lên.

- Thứ đó rất nguy hiểm.Có thể làm hại đến mọi người.Nếu lấy nó ra sử dụng thì có thể sẽ gây nhiều mối tai họa về sau.- Ánh mắt hắn chùn xuống.Trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.

- Anh xin lỗi.- Biết mình đã quá đáng nên Hưng vội xin lỗi.Hắn lo lắng cho mọi người như vậy mà anh lại lớn tiếng...Thật là có lỗi.

- Không sao.Anh chạy nhanh về nhà đi.Em mệt lắm rồi.- Hắn lấy lại chất giọng lạnh lùng rồi ngửa người ra ghế,mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi cùng ủy khuất của hắn,Hưng lại càng cảm thấy hối hận hơn.Nhưng hôm nay hắn cũng rất lạ thường.Từ ngày anh quen biết hắn cho đế nay chưa bao giờ nghe hắn than vãn một câu.Kể cả lúc bị thương hay lúc mệt mỏi nhất.

Két...

Con xe dừng lại trước biệt thự White Rose.Chậm rãi bước về phòng,hắn thả mình rơi tự do xuống chiếc giường yêu quý.Ánh nắng nhìn thẳng lên trần nhà,suy nghĩ mông lung gì đó rồi bật dậy,đi đến xoay tấm hình của mẹ hắn trên tường ra.

Đằng sau tấm hình có một chiếc nút màu đỏ.Hắn bấm nút,ngay lập tứ,một mật thất sau tủ sách được mở ra.Từ từ bước vào trong,hắn đi đến bàn làm việc to lớn,mở tủ bàn ra,lấy chiếc hộp màu đen.Phủi lớp bụi trên chiếc hộp,hắn mơ hồ nhìn chằm chằm vào nó.Có nên mở hay không?

Dứt khoát vứt bỏ cái tư tưởng đang phân vân đó,hắn đeo găng tay bảo hộ vào mở chiếc hộp ra.Đôi tay run run cầm chiếc đuôi voi lên.Có nên dùng nó không?Nhưng nếu không may xảy ra cớ sự gì thì sao?Hắn một lần nữa phân vân.Tự đặt ra câu hỏi cho chính mình.

Chiếc đuôi voi này thực sự rất nguy hiểm.Nó chính là bảo vật mà bọn hắn nói do chính tay chủ tịch thế giới ngầm tạo nên.Độc tố của chiếc đuôi voi này khá mạnh.Như Gia Long đã nói trước đây.Chỉ cần vũ khí này cách da 5cm thì ngay lập tức da sẽ bị đứt,phỏng,các mạch máu sẽ rời ra.Trên vũ khí đó có độc tố nên chỉ cần tiếp xúc với nó sẽ chết trong 2s.

Nó cực kì nguy hiểm nên không thể sử dụng bừa bãi được.Nhưng nay tình hình cấp bách,nếu không sử dụng nó thì có lẽ mọi người sẽ phải đổ máu ở Đức mất.

Bước nhanh ra khỏi mật thất,cẩn thận đóng nó lại,hắn đi đến tủ quần áo,thu dọn một số thứ cần thiết vào va li rồi đi xuống nhà dưới.

Thấy hắn.Hưng vội lên tiếng:

- Em đi đâu vậy?

- Anh mau gọi trực thăng riêng đi.Ngay tối hôm nay,chúng ta sẽ qua Đức.- Hắn ngồi xuống sô pha,nhâm nhi tách cà phê của Hưng rồi ra lệnh.

- Nhanh vậy sao.- Hưng ngạc nhiên.

- Ừ.- Hắn lạnh giọng.

- Nhưng còn Nic,Zic,Yic,Duy thì sao?

- Em nghĩ không nên kéo bọn họ vào mớ rắc rối này nữa.Gia Long vừa mới có thể quên đi Phương Linh mà sống vui vẻ trở lại nên tốt nhất đừng hủy diệt cuộc sống của nó thêm lần nữa.Còn Nguyên Nguyên và Khôi,cả hai phải ở lại để điều hành R.I.P nếu chúng ta không thể trở lại.Vả lại,Nguyên và Khôi còn chưa xác định được trái tim mình nữa.- Hắn ôn nhu lạ thường.Lần đầu tiên hắn gọi chính tên thật của mọi người mà không phải là biệt danh.

- Ý em là sao?- Hưng thắc mắc.

- Nhi và Trân có lẽ là người mà Khôi và Nguyên yêu.- Hắn lãnh đạm.

Hưng mắt chử O miệng chữ A nhìn hắn.Sao chuyện gì hắn cũng có thể biết cả vậy???

- Anh đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em.Em đã từng nói với anh rằng không gì có thể qua mắt được em mà.Chỉ là em không muốn thể hiện qua bên ngoài thôi.Mà người ta vẫn có câu.Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn người trong cuộc mà.Câu này chính là nói về Khôi và Nguyên hiện tại.- Hắn tiếp lời.

- Ừ.Nhưng...

- Không nhưng nhị gì nữa hết.Anh chuẩn bị đi.

Nói rồi,hắn đứng dậy,bước ra ngoài chiếc xích đu trắng.Đưa đôi mắt màu tím của mình lên nhìn ánh trăng sáng chói kia.Tâm trạng hắn chùn xuống hẳn.

Cũng giống như hắn.Ở trong biệt thự Moon,cũng là đôi mắt màu tím đó.Nó nhìn trăng.Hai con người cùng một tâm trạng.Cùng một nhịp đập.Nhưng gia cảnh,tính cách,số phận của hai người khác nhau.Liệu họ có thể đi chung trên một con đường???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.