Dọc đường đi tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng tôi không có quan hệ gì với Mục Vân Sam, và cô ta không hề mang thai con của tôi, nhưng Trần Nại vẫn không tin. Cuối cùng nói mệt quá, tôi trợn mắt một cái rồi không thèm quan tâm nữa, mặc kệ anh ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. 
Trầm Nại tấm tắc ca ngợi: “Cậu trâu bò thật, thu phục được cả Vân mỹ nhân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thể nào cậu cũng nổi tiếng.” 
Tôi tự động bỏ nửa câu trước ra ngoài tai, hỏi: “Mục Vân Sam nổi tiếng ở trường lắm hả?” 
Trần Nại đúng kiểu người chuyên đi hóng chuyện, vừa hỏi đến đề tài này là hào hứng thấy rõ: “Tất nhiên rồi, Vân mỹ nhân còn nằm trong top mỹ nhân của trường chúng ta đấy. Cô ấy nổi tiếng lắm, chỉ có vài ba người là đủ trình so với cô nàng thôi.” 
Tôi cạn lời, sao nói khó hiểu thế? 
Trần Nại lắc đầu, tỏ ra uy tín nói: “Cậu không biết chứ gì? Tôi nói cho cậu này, Vân mỹ nhân không nổi tiếng vì khuôn mặt xinh đẹp, bề ngoài chỉ là một phần thôi, mà cô ấy nổi tiếng vì vừa giỏi vừa xinh.” 
Điều này khiến tôi có chút hứng thú, bèn ra hiệu bảo anh ta nói tiếp. 
Trần Nại nói như thể đã thuộc nằm lòng: “Mục Vân Sam, sinh viên năm thứ ba, mẹ là kiểm sát trưởng Viện Kiểm sát, cha là một thương nhân đồ cổ nổi danh. Nghe nói riêng tranh chữ mà ông ấy sưu tầm đã ước tính giá trị tới cả trăm triệu! Có gia thế như vậy, Vân mỹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-lo/497302/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.