Nghe tôi nói vậy, tròng mắt Trấn Nam tiên sinh bỗng co lại, ông ta đứng chết chân tại chỗ không lên tiếng, ai cũng có thể nhìn ra là đang chột dạ. 
Có thể thấy, lời tôi nói đã chọc đúng tim đen của ông ta rồi. 
Hồi lâu sau, ông ta mới khó khăn lên tiếng: “Vị đạo hữu này, tha cho người được thì nên tha, cậu cần gì phải đuổi cùng giết tận như thế?” 
Ông ta gọi tôi là đạo hữu, chứng tỏ đã công nhận tôi là người đồng đạo. Nhưng cũng chỉ bằng thừa thôi, đến giờ phút quan trọng này, chắc chắn ông ta đã nhìn ra được tôi có mấy phần bản lĩnh. Nói thật, nếu như ngay từ đầu ông ta cúi đầu nhận sai, bồi thường tổn thất cho chị Hồ thì tôi cũng bỏ qua chuyện này. Lí do rất đơn giản, bởi vì người chết cũng chết rồi, có truy cứu nữa thì người chồng của Hồ phu nhân kia cũng không thể sống lại. Bà ấy tìm đến đây làm ầm ĩ chỉ đơn giản là muốn đòi lại công bằng, muốn được bồi thường thôi, dù sao tôi cũng là người ngoài cuộc, không tiện can dự sâu. 
Nhưng ông ta lại không những không nhận sai, mà còn nói tôi cạn tàu ráo máng, điều này khiến tôi rất khó chịu. Mẹ kiếp, không thấy ông ta có tí hối lỗi nào, lại còn làm như tôi tự dưng đến địa bàn của ông ta kiếm chuyện gây sự ấy? Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Đuổi cùng giết tận? Câu này của ông không đúng rồi, chẳng qua tôi chỉ ‘thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ’ mà thôi. Nếu nói đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-lo/497296/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.