Ngay sau khi tôi hô lên, tất cả mọi người đều bị đánh thức, quỷ ảnh hư ảo kia cũng biến mất không còn bóng dáng. “Có chuyện gì thế?” Triệu Dương và Vương Hàn mơ hồ tỉnh lại, trong giọng nói rõ ràng còn uể oải. Tôi cũng không dài dòng, trực tiếp xuống giường bật đèn, sau đó nhìn về phía Lý Hạo. Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, cau mày nằm mê man, dường như đang gặp ác mộng. Theo ánh mắt của tôi, hai người kia cũng trông thấy bộ dạng của Lý Hạo. Vương Hàn há hốc miệng, chỉ vào Lý Hạo không nói nên lời, còn Triệu Dương thì lăn từ trên giường xuống, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Nó, nó lại tới à?” Tôi nhìn lớp bột nếp trên mặt đất, dấu chân từ phòng vệ sinh đến giường Lý Hạo vẫn rõ ràng, ngồi xổm xuống nhìn kỹ thì thấy bột nếp đã hóa thành màu đen rồi, còn bốc lên một mùi hôi thối. “Lão Nhị, lão Nhị!” Vương Hàn vỗ lên mặt Lý Hạo, một lúc sau cậu ta mới tỉnh lại. Nhưng dường như mí mắt vô cùng nặng nề, nửa ngày vẫn không mở ra nổi. Tôi bê một chậu nước lạnh đi đến tạt một cái, lúc này cậu ta mới bò dậy, thở từng ngụm hổn hển, giống như vừa thoát khỏi sự trói buộc nào đó vậy. Chỗ tóc bị dứt xuống tán loạn khắp nơi, đầu cậu ta lỗ chỗ, chỗ này mất một ít, chỗ kia mất một ít. Triệu Dương trợn to hai mắt, run rẩy nói: “Cười, mặt cười!” Tôi với Vương Hàn xích lại gần nhìn kỹ, quả nhiên là những chỗ mất tóc vừa vặn tạo thành một hình mặt cười, chỉ là còn chưa hoàn chỉnh. Bởi vì tôi đã cắt ngang nên cái mặt này mới chỉ xong một nửa.
Chuyện đã rất rõ ràng, trong phòng ở quả nhiên có quỷ! Sau phút mơ màng ngắn ngủi, Lý Hạo trở nên sợ hãi và kích động dị thường, không muốn ở lại phòng ký túc này thêm một giây một phút nào nữa. Cậu ta hoảng sợ muốn chạy đi nhưng bị ba người chúng tôi dùng hết sức đè lại, cuối cùng mới không làm kinh động đến người khác. Chuyện như thế này hiển nhiên là không thích hợp để truyền ra ngoài. Tôi nhìn dáng vẻ kinh hồn bạt vía của cậu ta, bảo: “Từ Đào này hẳn là quỷ hồn không có ý hại người, nếu không anh ta đã trực tiếp lấy mạng của cậu rồi.” Lời này quả thực có tác dụng dẹp yên lòng người, Lý Hạo đã bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng đây chẳng qua chỉ là bề nổi bên ngoài, tối hôm nay nhất định mọi người sẽ không dám ngủ. Lý Hạo bị kinh sợ quá mức, co ro ở trên giường không dám xuống, giờ lại đến lượt Triệu Dương ban ngày bị kinh sợ an ủi cậu ta. Vương Hàn thấy vậy nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Lão Tứ, trên thế giới này thật sự có quỷ?” Mặc dù tôi đã trải qua rất nhiều chuyện linh dị, nhưng tiếp xúc trực tiếp giống như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên, không khỏi có chút kích động, lẩm bẩm: “Có quỷ là điều không bất ngờ, nhưng bất ngờ là chúng ta lại đụng phải.” Thế nhưng trong lòng tôi tự biết rằng đó không phải trùng hợp. Tôi trời sinh quỷ mệnh, vừa sinh ra đã không sống nổi, nếu không cưới được chị vợ thần bí kia làm cô dâu nuôi từ nhỏ thì với số mạng của mình, tôi đã phải chết yểu từ sớm rồi. Nhưng điều này không có nghĩa là sau này tôi sẽ bình an, mơ hồ trong bóng tối, tôi vẫn sẽ khó tránh khỏi gặp phải những chuyện như thế này, cũng không thể nào tránh được việc có liên quan đến yêu ma quỷ quái. Đây chính là số mạng của tôi, khiến cho tôi thật lâu vẫn không thể nào bình tĩnh... Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người chúng tôi ra khỏi phòng, dù sao cũng là bốn chàng thanh niên, qua một thời gian cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Nhưng điều này không có nghĩa là chúng tôi không muốn đổi phòng, đối với ba người bọn họ mà nói, là vì an toàn, còn đối với tôi thì là không muốn rước thêm phiền toái. Nhìn tình hình hiện tại, Từ Đào không có hại người, hiển nhiên anh ta không phải ác quỷ gì, chẳng qua là oán khí không tan, bây giờ hòa giải chính là đường sống. Nếu như tôi bằng lòng mạo hiểm, có lẽ có thể giải quyết được anh ta, nhưng mới cân nhắc về cách này tôi đã thấy phát hoảng, theo bản năng không muốn dính vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]