“Má, con mèo này có bệnh à?” Lý Hạo luống cuống tay chân, nó mà cứ kêu loạn lên thế này không khéo quản lý kí túc ra tóm mất. 
Cậu ta cố tình ôm con mèo nhỏ đi vào, kết quả nó càng hung dữ hơn, móng vuốt nhỏ gắt gao cào chặt quần áo của cậu ta. 
“Cậu đừng có ép nó nữa, chuyện này có vẻ hơi kì lạ.” Tôi không nhìn nổi nữa, cản Lý Hạo lại. 
“Nuôi mấy con vật này thật phiền phức, tôi không nuôi nữa, cho cậu đấy.” Cậu ta phủi trách nhiệm, ném con mèo vào lòng tôi, xoay người đi vào trước. 
Tôi cau mày, mặc dù bản thân cũng không thích nuôi mèo lắm, nhưng hành động của cậu ta khiến tôi cảm thấy hơi quá đáng. Nhìn con mèo nhỏ đang hết sức hoảng sợ, tôi thở dài, đưa tay ra gãi cằm nó. Nói ra cũng thật thần kì, từ lúc bị ném vào ngực tôi, nó trở nên vô cùng yên tĩnh, cứ nép sát vào ngực tôi, không bao lâu đã phát ra tiếng ngáy. 
Tôi có chút kinh ngạc, bất giác sờ chiếc khóa trường mệnh trên ngực một cái, chẳng lẽ là liên quan đến ‘chị vợ’? 
Thôi coi như cũng giải quyết xong một chuyện phiền toái, cuối cùng tôi cũng ôm con mèo vào phòng. Lý Hạo thấy vậy tặc lưỡi lấy làm lạ: “Con mèo này đúng là có duyên với cậu ha?” 
Một tay tôi ôm con mèo ngồi ở mép giường, nghiêm túc nói: “Chỉ e không phải là vấn đề duyên phận hay không duyên phận. Mèo không muốn vào phòng của chúng ta có thể là vì trong phòng này có thứ đồ bẩn nào đó?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-lo/497277/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.