Nhìn bình luận hả hê trên mạng, Vũ Phong xem một hồi liền giận sôi gan, tức giận đùng đùng ném điện thoại đi, mí mắt vừa nhấc lên liền thẳng tắp đối diện với gương mặt trên trần nhà.
Gương mặt đó đang mỉm cười với hắn, khóe môi càng nhếch càng lớn, nhếch tới tận tai, lộ ra hàm răng trắng dọa người. Cô vươn tay về phía Vũ Phong, trên cổ tay có vết thương đang tí tách nhỏ máu.
Máu tươi nhỏ xuống mặt Vũ Phong, hắn kinh hãi tới cực điểm, la hét chói tai, liều mạng muốn chạy trốn. Thế là giọt máu liền nhỏ vào miệng hắn.
Bởi vì đang nằm cộng thêm máu cứ nhỏ xuống không ngừng, trực tiếp nghẹn cổ họng hắn, làm hắn giống như bị chết chìm, sặc sụa khó chịu.
Vũ Phong sợ tới mức nước mắt giàn dụa, suýt chút nữa đã ho tới mức phun lá phổi ra ngoài. Miệng hắn toàn là mùi tanh tanh nhơm nhớp của máu, tởm lợm tới mức làm hắn muốn ói ra.
Bàn tay lạnh băng của cô gái lướt qua mặt hắn, da gà da vịt xúm nhau dựng thẳng.
Lúc này Vũ Phong nào còn để ý tới chuyện mình bị thương, kéo cái chân tàn chạy ra ngoài cửa: "Cứu mạng, cứu mạng a, có quỷ, cứu mạng!"
Hắn điên cuồng kéo nắm cửa, hoàn toàn quên mất chuyện mình bị gãy xương tay, hoặc có lẽ là quá kinh sợ nên quên cả đau đớn, sinh mệnh bị uy hiếp, còn ai nhớ tới chuyện đau hay không đau nữa chứ.
"Ồ, nhìn thấy tôi sao lại sợ như vậy? Không phải anh rất đắc ý, rất lợi hại à?" Lý Hiểu Nghệ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-xem-boi/4380141/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.