"Anh Cửu?" 
Trương Tiểu Đạo chần chừ. 
Mao Cửu thản nhiên đứng tại chỗ, không có ý định cứu người. 
"Oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta không thể xen vào được." 
Đến khi quỷ đói tan hết, ở nơi đó chỉ còn một cái chén sứ trống rỗng. Ngay cả xương cốt cũng không chừa một mẩu, chân chính chết mất xác. 
Trương Tiểu Đạo đi tới trước một bước thì thấy Angel đang tạm biệt đứa trẻ kia. Người phụ nữ váy đỏ bế đứa trẻ lên, lệ khí tan ra, cô ta nhìn bọn họ một cái rồi quay đi. 
"Anh Cửu, chuyện này xong rồi hả?" 
Mao Cửu vừa đi vừa trả lời: "Không thì sao?" 
Trương Tiểu Đạo vội vàng đuổi theo: "Nhưng cặp Mẫu Tử Quỷ kia có vẻ rất thảm, hình như là vì bị hành hạ đến chết, thảm, thảm thật ấy." 
Mao Cửu chỉ mặt đất trước mặt: "Thấy gì không? Chết mất xác rồi." 
Trương Tiểu Đạo: "... Hả?" 
Mao Cửu ý vị: "Quỷ đói cũng sẽ cắn nuốt đồng loại." 
Trương Tiểu Đạo chưa kịp phản ứng, cậu cẩn thận nghĩ lại mới đột nhiên hiểu ra. 
Người đàn ông gõ chén kia khi còn sống bị quỷ đói gặm, sau khi chết, linh hồn cũng bị xé nát, cắn nuốt hầu như không còn. 
Bình thường, khi quỷ đói gặm người sống sẽ ít khi cắn nuốt luôn linh hồn của người nọ. Nhưng khi một bầy quỷ đói hoàn toàn mất lý trí ùa lên thì ngay cả linh hồn cũng xé ra ăn luôn, cũng không biết nên nói người đàn ông kia xui xẻo hay tự làm tự chịu, trên người đeo đầy nợ mà còn dám chơi gọi quỷ ở một nơi tà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-xem-boi/1810819/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.