Mao Cửu đứng bên cửa sổ nhìn trời mưa bên ngoài. 
Lục Tu Giác tiễn Tiền đội đi rồi ôm lấy Mao Cửu từ phía sau, gác cằm lên vai cậu. 
Mao Cửu thất thần nhìn giọt mưa rơi trên cửa kính: "Trời mưa rồi." 
Lục Tu Giác: "Ừm." 
Mao Cửu: "Tiền đội đi rồi à?" 
Lục Tu Giác: "Để ý đến ông ta làm gì?" 
Mao Cửu cười: "Em chỉ muốn biết lúc gần đi có nói manh mối gì mới không thôi." 
Lục Tu Giác: "Nếu có phát hiện manh mối mới thì không thể nào không nói cho chúng ta biết được." 
Cũng đúng. 
Nếu muốn nhờ bọn họ giúp đỡ thì không thể nào giấu bọn họ điều gì được. 
Mao Cửu nói: "Nhưng mà sao Tiền đội lại tìm đến chúng ta? Em thấy chín vụ án treo này phần lớn đều là giết người, toàn là người làm. Em không thấy có chỗ nào dính đến thần quái cả." 
Lục Tu Giác cười khẽ: "Triệu Oái livestream gặp quỷ thì có tính không?" 
Mao Cửu chọt hắn một cái: "Đừng quậy, nói chuyện nghiêm túc." 
Lục Tu Giác cười với Mao Cửu một lát rồi mới châm chước kể lại chuyện về "Vườn địa đàng" cho cậu nghe. 
Nghe xong, Mao Cửu im lặng một hồi lâu, trong lòng thổn thức không thôi, cảm khái nói: "Sư phụ từng nói với em rằng tà linh, ác quỷ dù có hung tàn thế nào cũng không bằng con người. Có đôi khi, con người là một loại sinh vật cực kỳ đáng sợ." 
Cho dù thời đại tiến bộ, khoa học kỹ thuật phát triển thì cũng không thể cứu vớt được ác niệm trong lòng người. 
Nếu nói chuyện ở Cực Lạc Thôn, ác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-xem-boi/1810810/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.