Lục Tu Giác khép nép đi theo sau lưng Mao Cửu như cái đuôi nhưng chỉ dám đứng cách cậu hai, ba mét, bởi vì Mao Cửu không cho hắn đến gần. 
Cho dù mấy ngày nay Lục Tu Giác khom lưng cúi đầu bán thảm thế nào cũng không thể làm Mao Cửu mềm lòng được. 
Vô nghĩa, sao mà mềm lòng đây? 
Chuyện bóng ma thời thơ ấu là chuyện nói tha là tha hả? 
Mao Cửu đi tới trước, không muốn quay đầu lại nhìn mặt Lục Tu Giác, cậu sợ mình nhịn không nổi rồi lại đánh hắn, tên ngốc nào đi theo đuổi mà lại ôm một con ngỗng trắng hung thần ác sát theo mổ người ta chứ? 
Sau khi bóng ma thời thơ ấu của cậu hình thành cậu còn từng nghĩ mình làm cho người ta thấy ghét lắm hay gì nữa. 
Giờ thì hay rồi, thì ra lúc đó không phải làm người ta thấy ghét mà là làm người ta thấy thích. 
Kiểu thích này kì cục lắm luôn á. 
Lục Tu Giác đi theo sau Mao Cửu lén níu góc áo cậu. Thân hình hắn cao lớn như thế mà khom lưng cúi đầu thì có vẻ đáng thương vô cùng: "Tiểu Cửu, anh sai rồi." 
Mao Cửu giật tay áo về: "Bây giờ anh đừng có nói chuyện với em, em sợ em nhịn không nổi rồi đập anh." 
Lục Tu Giác mím môi, không dám nhúc nhích. 
Toang rồi toang rồi, giận thật rồi. 
Trước đó Lục Tu Giác xoa ngón tay nhắn tin về nhà xin giúp đỡ, kể hết từ đầu tới cuối, vậy mà nhà toàn mấy người không có lương tâm, cả đoạn toàn ha ha ha với nói linh tinh. 
Nếu không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-xem-boi/1810802/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.