Đối diện đàn tế có một tòa lầu cao, có bốn tầng, tầng thứ năm là ban công lộ thiên, đứng trên đó có thể quan sát được cả quảng trường và đàn tế. 
Tòa lầu cao này là chỗ của Vu, hiển nhiên bây giờ là chỗ của tư tế. 
Nhưng mà bây giờ tư tế đang bận cuồng hoan ở dưới nên trong tòa lầu này không có người. 
Tô Ba và Kỳ Chu đẩy bảy lão già da nhăn nhúm chỉ cao bằng trẻ con kia tới tầng thứ năm, nhìn xuống đám người đang cuồng hoan dưới quảng trường. 
Vì Vu có việc cần phải thông báo với thôn dân nên thiết kế của ban công lộ thiên lầu năm khá đặc biệt, đứng ở đó nói chuyện thì giống như cầm cái loa khuếch đại âm thanh vậy, có thể khiến mọi người dưới quảng trường nghe được tiếng nói của mình. 
Tô Ba đứng bên trên bễ nghễ nhìn mọi người bên dưới, từ từ nở một nụ cười: "Mọi người, chào buổi tối." 
Giọng nói khuếch tán như hòn đá rơi xuống mặt nước tạo ra gợn sóng, truyền vào tai mỗi một người bên dưới. 
Mọi người ngẩng đầu nhìn Tô Ba, nhận ra cô, có người trêu đùa gọi cô cùng xuống chơi. 
Nhưng bọn họ cũng biết Tô Ba sẽ không xuống chơi, vì cô là chưởng quầy của nhà trọ, tuy thuộc về thôn nhưng lại không bị giới hạn bởi giai cấp. 
Cô ta rất đặc biệt, một vài người ở Cực Lạc Thôn tuy mơ ước vẻ mỹ lệ phong vận dù đã qua tuổi 40 của cô ta, nhưng lại không dám làm gì cô ta. 
Vậy mà cô ta lại đáp lời người đàn ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-xem-boi/1810799/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.