Chương trước
Chương sau
Lục Tu Giác dùng dư quang khoé mắt lén nhìn sườn mặt của Mao Cửu, có hơi trầm mê.
Trong lòng hắn kiêu ngạo nghĩ, Mao Tiểu Cửu nhà mình thiệt là đẹp.
Chờ đã, đã biết là "nhà mình" thì cần gì phải nhìn lén? Vì vậy Lục Tu Giác quang minh chính đại quay đầu nhìn chằm chằm Mao Cửu.
Mao Cửu tưởng hắn có chuyện gì, hỏi: "Sao đấy? Bên kia còn chuyện gì chưa xong à?"
Lục Tu Giác nói: "Không, bắt người rồi, anh vừa mới thả oan hồn trong trang web ra thì hung thủ đã sợ tới mức tự khai luôn."
Mao Cửu gật đầu, không nói nữa.
Lục Tu Giác vẫn nhìn cậu.
Mao Cửu: "Vậy anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì đấy?"
Lục Tu Giác khó tin trừng to mắt, giống như hắn không thể nào hiểu nổi tại sao Mao Cửu lại hỏi câu này vậy.
"Nhìn chằm chằm người mình thích, ngắm thế nào cũng không thấy đủ không phải là một chuyện rất bình thường hả?"
Mao Cửu hiển nhiên cũng không thể tin được: "Có luôn?"
Lục Tu Giác đưa cuốn sổ nhỏ của mình cho Mao Cửu xem: "Có viết này. Những người yêu nhau đều hận không thể dính bên nhau mọi lúc mọi nơi, chúng ta cũng không hẳn là lúc nào cũng ở bên nhau, nhưng mà có câu này viết cũng đúng lắm, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, ngắm thế nào cũng không chán."
Mao Cửu nóng mặt, thì thầm: "À thế à."
Lục Tu Giác nghiêm túc nhìn Mao Cửu, ánh mắt thâm thuý tuy không có ý gì khác nhưng lại làm Mao Cửu hơi chột dạ.
Hắn hỏi: "Mao Tiểu Cửu, em không có cảm giác này chứ gì?"
Mao Cửu dời tầm mắt: "Không phải mà..."
Lục Tu Giác quyết không buông tha: "Thế sao em không nhìn anh?"
Mao Cửu mím môi, không nói gì.
Lục Tu Giác cúi người áp mặt tới, khoá Mao Cửu lại không cho trốn.
Mao Cửu thấy không tránh được, hơi tức giận, giống như tự sa ngã trừng mắt nhìn Lục Tu Giác đang gần trong gang tấc, đôi mắt đen bóng như được phủ lên một lớp nước lóng lánh.
Cậu đột ngột ra tay, nhanh như chớp ôm mặt Lục Tu Giác rồi kề sát đến hôn lên môi hắn. Hôn xong thì dính luôn, mắt to trừng mắt nhỏ không nhúc nhích.
Sau khi xúc động xong, Mao Cửu bỗng thấy hối hận, vừa định lùi lại thì gáy đã bị giữ lại, môi bị hắn mút mạnh hơn, hé ra một khe hở khiến lưỡi hắn linh hoạt tiến vào.
Mao Cửu nhìn đôi mắt thâm thuý mang theo ý cười của Lục Tu Giác, dần dần bị lạc, cậu từ từ nhắm mắt lại, toàn thân đều chìm vào rung động mà Lục Tu Giác mang đến.
Lúc đám người Trương Tiểu Đạo và Dư Tiêu Hồn, Lão Tiền, Tiểu Sơn đến chỗ ngoặt tối tìm người thì thấy người họ muốn tìm đang hôn hít nồng nhiệt không coi ai ra gì, Dư Tiêu Hồn vội vàng giơ tay che mắt Trương Tiểu Đạo.
Trương Tiểu Đạo chán nản vô cùng, cậu ngây thơ vậy hả?
Lão Tiền thì không nghĩ nhiều đến thế, nhét tay vào túi quần, không định che mắt Tiểu Sơn, già cả rồi, không cầm đồ dạy dỗ lễ nghi của người trưởng thành cho Tiểu Sơn là vì thấy nó còn nhỏ.
Lão Tiền huýt sáo một tiếng vang dội, sau đó bị khinh bỉ tập thể.
Lục Tu Giác vừa bị Mao Cửu đẩy ra không cảm xúc nhìn Lão Tiền, ánh mắt âm trầm.
Quấy rầy người khác yêu đương sẽ gặp báo ứng đấy.
Vì vậy chờ đến khi Lão Tiền định kéo mấy người Mao Cửu đi khai khẩu cung, viết bút ký gì đó thì không tìm thấy ai nữa. Bị cho leo cây tập thể, chỉ chừa lại mấy thiếu niên, thiếu nữ đang chìm trong sợ hãi và... bất ngờ trở thành fans cuồng nhiệt không thể kiềm chế của Cửu sư thúc.
Ghi chép xong mấy cái khẩu cung không hề có khoa học, Lão Tiền không biểu cảm gãi cái đầu chỉ còn mấy sợi tóc của mình, chìm vào báo ứng khi quấy rầy người ta yêu đương.
Bầu trời tối sầm, mây chồng chất từng tầng thật dày đặc.
Ánh nắng không thể xuyên qua tầng mây để chiếu xuống đất, gió thổi mạnh từng cơn. Dự báo thời tiết đang phát thời tiết của từng khu vực trong cả nước, hầu hết đều là tin báo nhiệt độ không khí sắp giảm xuống.
Nhiệt độ bên ngoài có đột ngột giảm xuống cũng sẽ không ảnh hưởng đến độ ấm trong nhà, trong nhà bật điều hoà, nhiệt độ vừa phải. Mà Mao Cửu cũng bắt đầu mặc áo dài tay hơi mỏng, dù sao thì cũng đến mùa lạnh rồi.
Mao Cửu ngồi vẽ bùa ở bàn trà phòng khách, Lục Tu Giác thì ở phòng bếp nấu cơm, xào rau. Husky cuộn mình trong ổ ngủ gật, cái đuôi thỉnh thoảng quét tới quét lui, có lẽ là vì thời tiết trở lạnh làm nó chưa kịp thích ứng.
Mèo Anh lông ngắn nằm gọn trên đùi Mao Cửu, híp mắt, không đề phòng gì ngửa bụng, hiển nhiên là rất có hảo cảm với Mao Cửu.
Lục Tu Giác đậy nắp nồi để thịt bò nạm hầm củ cải bên trong được hầm lâu thêm tý. Không còn gì để làm nên ra ngoài đứng tựa khung cửa thưởng thức bộ dáng nghiêm túc vẽ bùa của Mao Cửu.
Người ta nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất.
Nói không sai, chẳng những đẹp trai mà còn gợi cảm.
Lúc Mao Cửu vẽ bùa có thể phân tâm làm việc khác, nhưng phần lớn cậu đều sẽ tĩnh tâm vẽ bùa. Như thế thì linh khí trong bùa được vẽ ra sẽ nhiều hơn, uy lực đương nhiên cũng theo đó tăng lên.
Lúc này, cậu ngồi xếp bằng trên đệm dưới sàn, thẳng lưng giống như một cây thanh tùng. Từng đường cong trên mặt đều vô cùng đẹp, đường cong trên lưng, cánh tay đặt bút vẽ bùa, tất cả tạo thành một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Lúc ở nhà cậu thường mặc đồ bằng tơ lụa, rộng thùng thình, thoải mái, rất phù hợp với khí chất ôn hoà điềm đạm của cậu.
Mái tóc của Mao Cửu hình như dài thêm một chút rồi, buộc lỏng ở sau lưng. Lục Tu Giác bỗng muốn đưa cậu đi cắt tóc, tuy rằng Mao Cửu để tóc dài cũng sẽ không làm cậu trở nên nữ tính, nhưng hắn luôn cảm thấy tóc dài trói buộc Mao Cửu, làm cậu thiếu đi chút hoạt bát mà độ tuổi này nên có.
Mèo Anh lông ngắn màu xám xanh lười biếng nằm liệt trên đùi Mao Cửu, kêu "grừ grừ" thoả mãn, cộng thêm mùi hương từ phòng bếp bay ra, thật ấm áp.
Thế này làm cho bộ dạng thế ngoại cao nhân không dính hồng trần của Mao Cửu thêm chút nhân khí, không còn xa xôi không thể với tới như trước nữa.
Khoé miệng Lục Tu Giác đầy ý cười, dựa nghiêng trên khung cửa, ánh mắt chuyên chú dịu dàng nhìn Mao Cửu, đồ ăn trong nồi phía sau lưng phát ra tiếng sôi ùng ục, bốc khói, toả mùi hương.
Không khí ấm áp giống như một dòng suối chậm rãi chảy, không ồn ã mà thong thả, dùng một tư thế không thể ngăn cản được chảy vào trong tim, ấm áp lòng người.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi Lục Tu Giác vang lên, hắn lấy ra xem, thì ra là mẹ gọi.
Lục Tu Giác nhận điện thoại quay vào bếp, thì thầm: "Mẹ..."
Sau khi hắn quay vào, Mao Cửu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng đó, cười khẽ. Cậu cúi đầu nhúc nhích chân làm tỉnh con mèo lười. Nó ngẩng đầu xem, không thấy có chuyện gì nên tiếp tục nằm xuống ngủ. Mao Cửu cong mắt, tiếp tục vẽ bùa.
Trong bếp, mẹ Lục nói mình sắp về nước, kêu hắn tìm cơ hội đưa bạn trai nhỏ về nhà ra mắt. Thuận tiện xem thử khi nào có thể gặp người lớn hai bên, đừng thấy nhà bọn họ có tiền mà lầm, truyền thống quy củ từ trong xương cả.
Yêu đương là chuyện lớn, nếu yêu thì phải đặt tiền đề là hôn nhân. Nếu muốn kết hôn thì phải gặp người lớn một cách chính thức. Sính lễ, ngày lành, hôn lễ gì đó linh tinh không được thiếu một cái nào, cũng không được rút ngắn chỗ nào luôn.
Lục gia bọn họ cũng truyền thống, bảo thủ lắm.
Mà bảo thủ ở những chỗ rất đặc biệt, yêu đương đều vì kết hôn, không thịnh chia tay hay ly hôn gì cả.
Nhưng cái này lại đúng lúc hợp ý Lục Tu Giác, Lục Tu Giác vốn đang che giấu lập tức tỏ vẻ, thân là người Lục gia thì nhất định phải giữ vững phẩm cách ưu tú này.
Hắn dỗ mẹ Lục vui vẻ đến nỗi bà phải khen không hổ là con trai cưng của mình, phẩm cách vô cùng ưu tú. Sau đó bà lại hỏi khi nào gặp người lớn để sắp xếp thời gian.
Lục Tu Giác cũng rất vui vẻ, gọi "mẹ" liên tục để dỗ dành bà, sau đó hắn nói bạn trai nhỏ nhà mình cũng rất truyền thống, phải có sự đồng ý của người lớn mới có thể kết hôn.
Mẹ Lục tỏ vẻ thưởng thức.
Lục Tu Giác buồn bã nói người lớn nhà bạn trai mình chạy đi chơi ở chỗ nào đấy rồi, trong thời gian ngắn không thể gặp được.
Mẹ Lục nghe lại cảm thấy uất ức cho con trai nhà mình. Sau đó sợ kéo dài lâu quá, đêm dài lắm mộng, bạn trai nhỏ của con mình chạy mất thì làm sao giờ?
Con trai nhà bà, bà biết tính tình nó, tốt thì tốt đó, ưu tú cũng ưu tú đó, gia thế tốt, năng lực ổn. Nhưng vấn đề là miệng hơi độc tý, hơi khờ trong chuyện yêu đương tý thôi.
Nhưng mà tình yêu cần phải nói ngọt, còn phải động não nhanh.
Làm mẹ Lục sầu muốn chết, lập tức đòi phái người tìm phụ huynh nhà bên đó, chân thành bày tỏ ý định.
Lục Tu Giác nói phụ huynh của Mao Cửu ở một chỗ hơi đặc biệt, tìm thì tìm được đấy, nhưng hơi khó đón về.
Mẹ Lục dũng mãnh phất tay, phái cái trực thăng đi đón là được, hỏi: "Ở đâu thế?"
Lục Tu Giác: "Núi nào đó ở Himalayas, núi nào cụ thể thì không biết."
Mẹ Lục im lặng, miễn cưỡng khen: "Càng già càng dẻo dai ha, càng già càng dẻo dai."
Lục Tu Giác hỏi: "Còn muốn phái phi cơ, trực thăng gì không?"
Mẹ Lục: "Yêu đương là cơ sở của hôn nhân, cơ sở mà không chắc chắn thì hôn nhân khó mà hạnh phúc được. Hai đứa mới yêu nhau bao lâu đâu? Mà, có nhiều thời gian thân thiết lẫn nhau mới dễ tăng cảm tình."
Sau đó mẹ Lục vô cùng nhanh chóng tắt máy, giống như bà chỉ hỏi thăm bình thường thôi.
Lục Tu Giác cạn lời, nhưng hắn cũng quá hiểu mẹ mình, cho nên chẳng kinh ngạc mấy.
Hắn hạ nhỏ lửa nồi thịt hầm, để nó hầm thêm chút nữa. Chờ vừa đủ thời gian thì tắt bếp, cầm khăn nhấc nồi đặt lên cái đệm trên bàn. Vừa mới tháo khăn quàng cổ xuống gấp để sang một bên thì điện thoại lại vang lên.
Hắn nhìn dãy số đặc biệt trên màn hình thông báo.
Lục Tu Giác nhướng mày, nhận cuộc gọi. Còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã dùng giọng điệu trầm trọng nhờ giúp đỡ.
"Thiên sư thịnh hội có chuyện rồi."
Lục Tu Giác sầm mặt: "Thiên sư không lùi khỏi tuyết sơn à?" Người bên kia điện thoại biết mình đuối lý, giọng điệu đầy vẻ chột dạ: "Không."
Lục Tu Giác đã nhiều lần nhắc nhở bọn họ khuyên thiên sư lùi về, đừng đến tuyết sơn, đừng vào Thánh Mộ. Có lẽ là xem những lời hắn nói như gió thoảng bên tai, cảm thấy nhiều thiên sư đi cùng như thế thì chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra. Kết quả là bây giờ có chuyện thật rồi.
Lục Tu Giác cũng lười tức giận, chuyện đã xảy ra rồi, tức giận cũng có tác dụng gì đâu. Chuyện quan trọng bây giờ nên nghĩ đến không phải là truy cứu trách nhiệm mà là giải quyết.
"Có chuyện gì?"
Bên kia vội vã nói: "Nhóm thiên sư mất tích rồi."
Mất tích?
"Nghĩa là sao?"
Là mất tích đấy. Thiên sư cử hành thịnh hội là vì để tuyển chọn ra người có tài. Nói trắng ra là một cuộc thi đấu cơ chế đào thải. Địa điểm tổ chức lần này là ở tuyết sơn, tức là một trong số những ngọn núi ở Himalayas.
Chỗ đó là nơi ở của Mật Tông, từ trước đến nay đều thần bí khó lường.
Núi non kéo dài, tuyết sơn cũng có nhiều loại. Thiên sư thịnh hội cử hành ở một ngọn tuyết sơn trong số đó, vốn phải được bảo mật, nhưng đối với Lục Tu Giác mà nói thì cũng không xa lạ gì.
Bởi vì mục đích của cuộc thi trong Thiên sư thịnh hội lần này là để vào Thánh Mộ, chỉ cần thiên sư có thể an toàn ra khỏi Thánh Mộ là có thể trở thành người chiến thắng. Nghe thì dễ nhưng thật ra vô cùng khó khăn.
Thánh Mộ đối với giới thiên sư mà nói thì là một nơi rất thần bí, khó lường, đồng thời cũng là một cái mộ địa chết chóc. Nhưng với Mật Tông mà nói thì đó là thánh địa trong lòng bọn họ, là chỗ Phật Tổ chìm vào giấc ngủ.
Thánh Mộ ở Tuyết sơn Mặc Thoát, chỗ vào nằm trên đỉnh núi. Theo như lời đồn thì nó có thể đi thông với thế giới Tây Phương cực lạc, bên trong Thánh Mộ có Phật Tổ đang ngủ. Núi Mặc Thoát cũng có Phật âm bao phủ.
Nhưng, Phật và ma chỉ cách một đường, thế giới cực lạc và địa ngục nghiệp hoả cũng chỉ cách một ranh giới. Thánh Mộ được gọi là nơi Phật Tổ ngủ say, đồng thời cũng là nơi không nhận sinh mệnh, một nơi để mai táng mọi sinh linh.
Thánh Mộ, là một mộ địa chết chóc có tiếng.
Chưa từng có một ai có thể sống sót ra khỏi nơi đó, tất cả đều biến mất, không rõ sống chết.
Chỉ có một mình Lục Tu Giác còn sống ra ngoài, sau khi ra ngoài lại giữ kín như bưng, không hé một lời về Thánh Mộ. Hắn chỉ nói đừng vọng tưởng xâm nhập vào Thánh Mộ, ở đó có thần, thần và người tuyệt đối không thể gặp nhau.
Người thường không hiểu, thân là thiên sư lại càng khó hiểu hơn.
Phẩm cấp của thần quá cao, ở trước mặt thần linh, loài người nhỏ bé như muối bỏ biển. Lực lượng của thần cuồn cuộn vô cùng, chỉ cần nhẹ nhàng phất tay là có thể tạo thành tai hoạ. Mà loài người tự cao tự đại còn có lòng tham không đáy, rất dễ làm thần linh tức giận, đến lúc đó sự trừng phạt của thần không phải là thứ mà loài người có thể chịu đựng nổi.
Cho nên mới cần phải bảo đảm khoảng cách giữa thần linh và loài người.
Nhưng nguyên nhân cũng là vì loài người vốn tham lam, cho nên khi thấy Lục Tu Giác có thể sống sót quay về thì ôm tâm lý may mắn. Địa điểm tổ chức Thiên sư thịnh hội lần này vừa được công bố đã tạo nên dị nghị rất lớn.
Cuối cùng cũng không cưỡng lại được một câu. Giới thiên sư đã xuống dốc rồi, nếu mạo hiểm mà có thể cứu vớt được giới thiên sư, làm thần linh tức giận thì đã sao?
Bọn họ cũng không biết thần linh khi tức giận thì đáng sợ thế nào, ai bảo xã hội hiện đại không còn thần linh lâu rồi chứ?
Một khoảng thời gian trước, tất cả thiên sư trẻ tuổi của thế hệ mới vượt qua được khu Hồng Tuyết, sau đó đều biến mất hết. Mọi công cụ liên lạc đều không dùng được nữa, hai ngày sau đó, đám người bảo vệ nhóm thiên sư kiêm khảo sát phát hiện Thiên Lý Nhất Tuyến Phù mình giao cho đệ tử đột nhiên tự huỷ hết.
Liên tục, ai cũng gặp phải chuyện Thiên Lý Nhất Tuyến Phù bị huỷ, chứng tỏ các đệ tử của bọn họ đã gặp nguy hiểm.
Tất cả mầm non trẻ tuổi nhất trong giới thiên sư đều biến mất, các đại lão trong giới ở ngoài chờ mà đứng ngồi không yên, vội vã xông vào khu Hồng Tuyết, sau đó cũng mất tích.
Trước đó ba bốn ngày còn bình thường, nhưng liên tiếp năm sáu ngày cũng không có tin tức gì, chuyện này làm cho Bộ Môn Liên Quan không ngồi yên được. Báo cáo chuyện này lên trên làm cho cao tầng chấn động.
Không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải đến tìm Lục Tu Giác.
Bởi vì hắn là người duy nhất sống sót trở về từ Thánh Mộ.
Lục Tu Giác không thể không nhận nhiệm vụ này, không chỉ vì mấy chục thiên sư trẻ và các đại lão, mà còn bởi vì sư phụ của hắn Quách Vân Đường cũng là một trong số những người mất tích.
"Đã biết, sẽ xuất phát nhanh thôi."
Người bên kia điện thoại khẽ thở phào, vội nói: "Chúng tôi sẽ cho chuyên cơ đến đưa đón, hộ tống toàn bộ hành trình."
Lục Tu Giác không phản đối cách sắp xếp này, hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: "Trong số những thiên sư mất tích có ai là Mao lão không?"
Hắn bỗng nhớ đến sư phụ của Mao Cửu cũng đi du lịch ở Himalayas, Tuyết sơn Mặc Thoát ở phía nam của dãy Himalayas. Có thể dạy Mao Cửu thành một thiên sư ưu tú như thế thì Mao lão hẳn cũng là bậc đại lão trong giới thiên sư không thua gì Quách Vân Đường.
Đã là thiên sư, còn ở Himalayas, khó mà nói rằng ông ấy không nằm trong danh sách mất tích.
Quả nhiên, người bên kia nói: "Ngài biết Mao lão?" Hỏi xong thì hắn lại thấy mình hỏi hơi ngu, Lục Tu Giác cũng là thiên sư.
Thiên sư thì sao lại không biết đến đại lão trong giới chứ? Chủ yếu là Mao lão quá thần bí, biến mất rất nhiều năm, nếu không phải lần này ông ấy có ra mặt thì một thế hệ trẻ tuổi này sẽ không biết đến ông ấy mất.
Nhưng mà ngẫm lại thì Lục Lục thiếu là đồ đệ đắc ý của Quách Vân Đường. Quách Vân Đường và Mao lão lại là bạn chí cốt, Lục Lục thiếu quen biết Mao lão cũng rất bình thường.
Lục Tu Giác: "Cũng mất tích?"
"... Đúng vậy."
Lục Tu Giác im lặng một lúc lâu: "Đã biết."
Sau đó tắt điện thoại, nhíu mày.
Lúc Mao Cửu vào thì thấy bộ dạng này của Lục Tu Giác, còn tưởng hắn gặp phải chuyện gì khó giải quyết, cậu tới gần nhẹ nhàng hỏi: "Cháy đồ ăn hả?"
Lục Tu Giác liếc nhìn cậu, rồi lại nhìn thêm cái nữa, nhìn thật cẩn thận, xem Mao Cửu như búp bê sứ. Nhưng mấy cái thần sắc liếc mắt, rồi liếc thêm cái nữa của hắn còn có thể đọc ra được một ý khác, đó là chột dạ. Giống như đã làm chuyện gì đó có lỗi với cậu, bộ dạng chột dạ quá rõ ràng.
Mao Cửu híp mắt nhìn hắn, đột ngột hỏi: "Anh muốn chia tay với em à?"
Lục Tu Giác sợ hãi giật mình, vội vàng kéo Mao Cửu ôm một cái, hôn một cái, an ủi tâm hồn bé nhỏ mới bị hoảng hốt của mình.
Mao Cửu không dao động: "Anh muốn nói gì với em?"
Lục Tu Giác khó xử.
Mao Cửu: "Nói đi, em chịu đựng được."
Lục Tu Giác: "Là một tin xấu."
Mao Cửu: "Ừm, đoán được."
Lục Tu Giác: "Sư phụ anh mất tích."
Sắc mặt Mao Cửu thay đổi, vội vàng an ủi Lục Tu Giác: "Sao không nói sớm?"
Lục Tu Giác nói tiếp: "Sư phụ em cũng vậy."
Mao Cửu ngạc nhiên: "Sư phụ em... lạc đường lúc đi du lịch?"
"Không phải, ông ấy mất tích thật, không có tin tức."
Lục Tu Giác kể hết chuyện xảy ra trong giới thiên sư cho cậu nghe, Mao Cửu nghe xong, nói: "Em đi với anh."
Lục Tu Giác: "Rất nguy hiểm."
Mao Cửu: "Em biết."
Có thể vây khốn nhiều đại lão trong giới như thế thì nguy hiểm là chuyện đã chắc chắn rồi.
Lục Tu Giác: "Vậy tối nay anh chuẩn bị mấy thứ mang theo, em cũng chuẩn bị đi."
"Được."
"Ăn cơm trước đã."
Hai người đều không phải kiểu người dong dài, Lục Tu Giác cũng không vì nguy hiểm mà ngăn cản Mao Cửu. Bản thân hắn, sư phụ với hắn mà nói cũng giống như người thân, Mao lão với Mao Cửu mà nói càng là người thân sống nương tựa lẫn nhau.
Người thân có chuyện thì đến cứu là chuyện rất đương nhiên.
Cơm nước xong xuôi, hai người tách ra đi chuẩn bị những thứ cần mang theo rồi sắp xếp những chuyện sắp tới.
Mao Cửu gửi Tiểu Sơn cho Lão Tiền, sau đó chuẩn bị trước một lượng lớn bùa chú. Lần này cậu không định đưa Trương Tiểu Đạo theo cho nên giao một đống bài tập cho cậu ta.
Còn Lục Tu Giác thì đi bàn giao công việc ở công ty rồi lấy một cái rương ra. Đồ bên trong là trang bị của hắn, sau đó bàn bạc số người sẽ cùng đi với Bộ Môn Liên Quan.
Bởi vì là cơ quan chính phủ cho nên vẫn phải làm vài thủ tục, nhưng cũng chỉ cần nói vài câu thôi.
Sau khi làm xong hết, Mao Cửu nằm trên giường mở to mắt nhìn lên trần nhà, không buồn ngủ chút nào.
Vừa rồi sau khi nghe được tin sư phụ có chuyện, biểu cảm của cậu không thay đổi, vô cùng bình tĩnh chuẩn bị hết mọi thứ. Nhưng thật ra là vì tự tìm việc cho bận rộn để quên đi sầu não và lo lắng trong lòng.
Bây giờ không còn gì để làm nữa cho nên lo lắng bắt đầu trỗi dậy.
Cậu được Mao lão nhặt về nuôi lớn, với cậu mà nói thì Mao lão vừa là sư phụ vừa là cha, là người thân vô cùng quan trọng trong cuộc đời cậu.
Cậu vẫn luôn cho rằng sư phụ rất mạnh, cho dù cậu là thiên tài cũng sẽ không thể đấu lại được sư phụ. Bây giờ nghe được tin sư phụ mất tích, một là không biết phải làm thế nào, hai là sợ hãi.
Một thứ mà ngay cả sư phụ cũng không có cách nào đối phó, cậu còn có thể cứu ông ấy về được sao?
Mao Cửu lăn qua lộn lại, bỗng thấy hơi đau đầu, cực kỳ khó chịu.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Mao Cửu xuống giường mở cửa, bên ngoài là Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác nở nụ cười dịu dàng như gió xuân, ôm gối, cúi người nói: "Anh sợ, anh ngủ cùng em được không?"
Lời nói dối vụng về này.
Mao Cửu vừa nghĩ vừa nhào vào lòng Lục Tu Giác, ôm chặt rồi vùi mặt vào ngực hắn. Lục Tu Giác ôm cậu, gối rơi xuống đất.
Ôm chặt lẫn nhau, yên lặng truyền cho nhau sức mạnh, dũng khí và sự an ủi.
Mao Cửu được Lục Tu Giác đưa tới một toà nhà cũ kỹ, ra khỏi chiếc thang máy nguỵ trang cũ, bước vào trong mới phát hiện bên trong có rất nhiều thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến.
Sau đó cậu phát hiện Bộ Môn Liên Quan mà Lục Tu Giác nói, gọi là Bộ Môn Liên Quan thật.
Một cái tên vô cùng tuỳ hứng, không hề ra vẻ.
Hai người ngồi trực thăng bay thẳng đến huyện Trát Mộc, từ đó ngồi xe dọc theo đường quốc lộ Trát Mặc để vào huyện Mặc Thoát. Ở huyện Mặc Thoát sẽ có người đón bọn họ, rồi đưa cho bọn họ vài thiết bị điện tử để trợ giúp việc tìm kiếm.
Đồng thời cũng sẽ có ba người dẫn bọn họ cùng đi qua khu Hồng Tuyết, vừa làm người dẫn đường, vừa làm đồng bạn.
Tới nơi, Mao Cửu và Lục Tu Giác dừng lại ở huyện Mặc Thoát một ngày, ngày hôm sau đi theo ba người kia lên Tuyết sơn Mặc Thoát.
Lúc này nhiệt độ không khí ở Mặc Thoát đã xuống dưới mười độ C, mỗi người đều phải mặc thêm áo khoác nhung. Tới khi đến đỉnh núi sẽ lạnh hơn nhiều, nhiệt độ không khí hẳn là sẽ tuột xuống âm mất.
Các thiên sư mất tích ở khu Hồng Tuyết, mà khu Hồng Tuyết lại cách rất gần đỉnh núi, nhiệt độ chỗ đó gần như là âm mười mấy độ.
Không có phương tiện gì để trèo lên đỉnh núi, chỉ có thể đi lên bằng hai chân. May là giữa sườn núi có quân doanh, bọn họ phải đến được đó để nghỉ ngơi và bổ sung năng lượng trong vòng một ngày.
Mao Cửu ngước mắt, nhìn ba người dẫn đường dù là đường núi gập ghềnh vẫn có thể bước đi như bay trước mặt. Lúc này họ còn ở chân núi, núi Mặc Thoát rất cao so với mặt nước biển, quang cảnh chân núi và đỉnh núi khác xa nhau. Trên đỉnh là núi tuyết, chân núi có lùm cây và hoa dại linh tinh.
Ba người dẫn đường hiển nhiên là vô cùng quen thuộc nơi này, đi rất nhanh. Dưới lớp áo khoác là trang phục lạt ma màu vàng xen đỏ, là người của Mật Tông.
Mao Cửu mím môi, tiếp tục đi.
Mặc Thoát, trong tiếng Tây Tạng nghĩa là Phật liên.
Núi non đầy bốn phía huyện Mặc Thoát, gió thổi vờn quanh thung lũng, hình thành một đoá hoa sen. Mặc Thoát, thật ra cũng có một cái tên gọi là thánh địa, nơi cuối cùng Phật chìm vào giấc ngủ sâu.
Lục Tu Giác dừng lại, vươn tay với Mao Cửu.
Mao Cửu ngẩng đầu nói: "Em không sao."
Lục Tu Giác: "Anh biết, anh chỉ muốn nắm tay em."
Mao Cửu vươn tay, nắm chặt lấy tay Lục Tu Giác. Trong nháy mắt cúi đầu bỗng thấy hơi khó chịu.
Hai ngày nay lặn lội đường xa, cộng thêm phản ứng khi leo núi làm thân thể cậu khó chịu. Cậu vẫn quật cường không nói một lời, Lục Tu Giác nhận ra được nhưng vì thể diện của cậu nên mới phải dùng cách khác để chăm sóc cho cậu.
Trong lòng Mao Cửu thấy ấm áp, cậu cũng không phải cậy mạnh.
Phản ứng khi leo núi là lúc trước khi lên đường mới có, vì đoạn đường lúc hai người đến có hơi cao cho nên mới tạo thành phản ứng này, cộng thêm vì lặn lội đường xa nên hơi mỏi mệt.
Một lúc nữa sẽ ổn thôi.
Nhưng Lục Tu Giác lại có thể nhận ra được cậu không thoải mái từ những phản ứng mỏng manh của cậu, làm cho trong lòng cậu thấy ấm áp.
Cậu thì thầm nói: "Cảm ơn."
Lục Tu Giác im lặng, đưa lưng về phía Mao Cửu, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.