Sau khi Mao Cửu và Lục Tu Giác cọ qua cọ lại xong thì quay đầu đi kiểm tra cái vật giống như quan tài, bị bọc trong một đám vòng hoa ở trước mặt. Đẩy hết vòng hoa ra, để lộ bốn cái bình thuỷ tinh cao chừng nửa người thật lớn, bên trong bình là formalin và bốn cái thi thể. Hai nam hai nữ, trong đó có một đôi nam nữ đã khá già nua, đôi còn lại là hai người trẻ tuổi. Cả bốn đều nhắm chặt hai mắt, thân thể cuộn tròn bị ngâm trong chất lỏng formalin. Mao Cửu và Lục Tu Giác lẳng lặng nhìn bốn cái thi thể trong bình thuỷ tinh, trên gương mặt thi thể vẫn còn nở một nụ cười tin tưởng, có lẽ là cho đến lúc chết, bọn họ cũng không hề hay biết người hại chết bọn họ lại là người bọn họ tin tưởng nhất. Đột nhiên, một loạt âm thanh xào xạc vang lên bên tai, giống như có vô số loài bò sát đang bò tán loạn trên hành lang, trên mặt đất, vách tường, thậm chí là trần nhà cũng toàn là bò sát. Cửa bị đẩy mở, người vào trước là Hoàng Phẩm Nghi. Hoàng Phẩm Nghi trừng mắt nhìn hai người, sắc mặt tái nhợt nhưng lại giống như hình thấy hai cái thi thể. Đến khi cô ta nhìn thấy bốn cái thi thể ngâm trong bình bị lộ ra thì sắc mặt mới biến đổi kịch liệt, có sợ hãi, hoảng hốt, điên cuồng, căm ghét nhưng tuyệt nhiên không có áy náy và hối hận. Sau khi Hoàng Phẩm Nghi đi vào lại lùi qua một bên, rũ đầu nhường đường cho Tảo bà bà đi phía sau. Tảo bà bà khoác áo màu đen bên ngoài, trên đầu đội mũ choàng, gần như có thể thấy được phục sức dân tộc màu xanh đen bên trong. Cả người giống như xuyên tới từ thế kỷ trước vậy. Thứ màu đen phía sau Tảo bà bà tràn tới theo, nhìn không ra là cái gì, chỉ biết nó là một mảng màu đen thật lớn, vướng chặt lên cửa. Thứ kia dường như vẫn luôn chuyển động, sóng sánh ánh nước, còn có dịch nhầy màu đen tiết ra từ thịt nó để lại. Khi mùi nước mặn, ẩm ướt, tanh tưởi của biển ập vào mặt, Mao Cửu lập tức biết nó là thứ gì. Hải Quỷ. Lỗ thông gió trên trần của gian phòng này đều bị đá văng, bên trong có mấy chục cái tượng gỗ bò ra, trong đám đó có một con trên người có một cái khe hở thật sâu. Mấy chục cái tượng gỗ treo trên trần nhà đồng loạt nhìn về phía Lục Tu Giác và Mao Cửu. Ngay cả hai pho tượng gỗ phía sau cũng dán tầm mắt lên người cả hai. Cái này đúng là... hai mặt nghênh địch nè. Tầm mắt Mao Cửu dừng trên người Tảo bà bà, cậu cảm thấy người này mới là nguy hiểm nhất, dù sao thì biết bao nhiêu thứ nguy hiểm như thế đều là kế hoạch trong tay ả ta, nhưng dường như ả không muốn mở miệng. Mao Cửu hỏi: "Ngươi là Tảo bà bà?" Tảo bà bà hơi ngẩng đầu, cười khẽ. Tiếng cười nhẹ nhàng, giòn giã, còn khá dễ nghe. Ả vươn tay gỡ mũ áo choàng xuống để lộ một gương mặt trẻ trung mỹ lệ. Mao Cửu nhìn thấy gương mặt kia lại không hề dao động. Mặt của Hắc Vu không thể nào tin tưởng được. Tảo bà bà lại cười khẽ, nói: "Gương mặt này của ta là thật, tuổi cũng là thật." Mao Cửu: "Ờ." Nhưng trong lòng thật ra cũng có hơi kinh ngạc. Tảo bà bà nhìn Mao Cửu, trong mắt đầy ý cười, dường như ả rất có hứng thú với Mao Cửu. Lục Tu Giác thấy mà khó chịu, hơi cản trước mặt Mao Cửu, hơi thở lạnh nhạt mang theo sát khí và sát ý xộc thẳng về phía Tảo bà bà. Hải Quỷ vươn râu chắn cho Tảo bà bà, sau đó bị đánh vỡ. Hải Quỷ khựng lại, chẳng thèm để ý rũ xúc tua xuống, vừa mới đặt xuống đất thì nó đã chậm rãi khép lại. Mao Cửu thấy vậy khẽ nhíu chân mày. Tảo bà bà đối diện với Lục Tu Giác đang vô cùng bất mãn, để lộ một nụ cười ý vị thâm trường. Ả nói: "Ta tên A Tảo." Hai người không thèm nhìn, cũng không thèm để ý. Tảo bà bà vẫn cười: "Một thế hệ này của chúng ta đều chú ý đến thiên phú. Cái gọi là thiên tài, thiên phú cũng tức là thể chất. Hai người các ngươi đều có thể chất đặc thù, cũng là thiên tài trong truyền thuyết." Lục Tu Giác không kiên nhẫn nhíu mày: "Ngươi muốn nói gì?" Hắn cảm thấy người trước mắt này luôn có ý đồ muốn câu dẫn Mao Cửu, hồ ly tinh! Tảo bà bà nói: "Ta cũng là người có thể chất đặc thù." Lục Tu Giác trào phúng: "Ờ, vậy nên ngươi muốn tìm đồng bọn hả? Ngại ghê, bọn ta không chơi với con nít. Ngươi mau về nhà đi, mẹ ngươi đang tìm về ăn cơm kìa." Tảo bà bà im lặng một lát nhưng không tức giận: "Chúng ta là cùng một loại người, đứng ở cùng một độ cao." Lục Tu Giác càng khoa trương, nói: "Không, không, bọn ta cũng không thích chơi trò đóng giả (cosplay)..." Hắn dừng chút, dường như nhớ tới chuyện gì, thấp giọng nói: "Tình thú thì được." Mao Cửu mơ hồ. Lục Tu Giác nói bên tai cậu: "Hắn là nam." Mao Cửu tròn mắt nhìn Tảo bà bà... Có lẽ nên gọi là Tảo công công. Người trước mặt này mặc một thân phục sức, cho dù vẫn bị che dưới lớp áo choàng đen nhưng vẫn có thể nhìn ra được một đám phục sức phức tạp đó là kiểu nữ, gương mặt cũng mỹ lệ, còn trang điểm, tai đeo hoa tai, tóc dài... Mao Cửu nhỏ giọng dò hỏi: "Hắn... có vấn đề gì trong lòng chăng?" Lục Tu Giác: "Có lẽ vậy." Mao Cửu kề tai thì thầm với hắn: "Nhưng mà nếu muốn làm phụ nữ thì không phải bây giờ có thể đi phẫu thuật hả?" Hai người hiểu hành vi nam giả nữ của Tảo bà bà thành hắn có khát vọng muốn trở thành con gái nhưng lại vì sự thật mình là con trai cho nên hình thành tâm lý biến thái, vặn vẹo --- nhìn những chuyện hắn đã làm kìa, có cái nào không vặn vẹo, biến thái đâu? Lục Tu Giác suy đoán: "Chắc vì nghèo." Mao Cửu im lặng nhìn hắn. Lục Tu Giác nói: "Phẫu thuật chuyển giới đắt lắm." Mao Cửu im lặng một lát, lẳng lặng nói: "Nay đã khác xưa. Hắc Vu bây giờ cũng không nghèo như ngày xưa, bọn họ giàu lắm." Lợi dụng tà thuật là việc dễ kiếm nhiều tiền nhất, bất kỳ việc gì lợi dụng sơ hở để đi đường tà đạo đều rất dễ kiếm tiền. Huống chi là Hắc Vu chuyên về tà đạo, đúng là giàu muốn chảy mỡ luôn. Thì ra là vậy. Lục Tu Giác lại đoán: "Có một loại người, không chỉ có khát vọng biến thành nữ mà còn sùng bái thân thể mình tới mức cực đoan. Bọn họ cảm thấy phẫu thuật chuyển giới sẽ phá huỷ thân thể hoàn mỹ của mình." Mao Cửu nổi da gà. Thân thể hoàn mỹ? Cậu không kỳ thị, chỉ nổi da gà theo phản ứng sinh lý thôi. Tuy là cậu vô cùng tự tin với dáng người của mình, nhưng cũng không sùng bái đến độ cực đoan như thế. Tảo bà bà âm trầm hỏi: "Nói đủ chưa?" Mao Cửu và Lục Tu Giác đồng loạt nhìn về phía hắn, biểu cảm vô tội. Tảo bà bà bị nghẹn cũng lười giả vờ, càng lười khuyên hai người gia nhập trận doanh của mình. Không có cách thuyết phục vào thì cũng chỉ có thể giết chết hai tên kình địch này mà thôi. Hắn xoay người, Hải Quỷ sau lưng tự động tách ra một con đường để hắn đi qua. Hắn vẫy tay, nói: "Giết." Hoàng Phẩm Nghi đứng một bên mắt loé sáng, cười hì hì nhìn hai người trước mặt, dường như sắp không chờ nổi việc tượng gỗ của mình sắp tăng lên hai cái. Cô ta lùi lại, đứng trong góc. Hải Quỷ cũng không có đối xử tốt với cô ta như đối với Tảo bà bà. Nếu cô ta đi ra thì sẽ trực tiếp bị Hải Quỷ ăn mất. Thân thể cao lớn kia có thể nuốt mọi thứ vào rồi tiêu hoá chúng. Hải Quỷ muốn chen cái thân thể cao lớn của mình vào, nhưng nó phát hiện nó thật sự không có cách nào, vì thế nó chỉ chen được một phần. Mà mấy chục cái tượng gỗ còn lại đều vận sức chờ phát động, chỉ chờ để tấn công hai người. Mao Cửu thảnh thơi, Lục Tu Giác còn nhẹ nhàng hơn cậu, tựa hẳn người lên vai Mao Cửu. Mao Cửu sờ cằm, nhìn qua nhìn lại hai cái tượng gỗ sau lưng và bốn cái thi thể trong bình thuỷ tinh. Hoàng Phẩm Nghi chú ý tới tầm mắt của cậu, lập tức trở nên gấp gáp. Mao Cửu bỗng ngẩng đầu cười nói với cô ta: "Nếu tôi đập nát chúng thì cô có sợ không?" Da mặt Hoàng Phẩm Nghi co giật, rống lớn với tượng gỗ trên trần nhà: "Thất thần làm gì đó? Giết bọn họ đi!" Tượng gỗ nhận lệnh, đồng loạt bò về phía Mao Cửu và Lục Tu Giác. Còn Hải Quỷ, cái con ngu xuẩn đó còn đang có ý đồ muốn chen hết cả thân thể vào, bởi vì nó phát hiện mình nếu chỉ chen một nửa người vào thì không thể nhìn thấy được gì. Nhưng Tảo bà bà lại nói nó không thể phá hỏng bức tường bao vây này. Hải Quỷ vô cùng không vui, nó lại không thể mặc quần áo da người mà nó thích cho nên chỉ có thể kéo theo thân thể vụng về bị giam trong cái không gian nhỏ xíu này, hơn nữa, nếu không dùng bản thể thì có thể sẽ lại bị hai người kia ức hiếp giống như lần trước. Nó căm ghét hai người bên trong kia, cho dù không có lệnh của Tảo bà bà thì nó cũng muốn giết họ. Ai bảo lần trước hai người đã không chơi cùng nó mà còn ức hiếp nó nữa! Mao Cửu rút kiếm đồng tiền ra rồi nhảy lên bình thuỷ tinh, ngồi xổm bên trên lạnh nhạt nhìn bộ dáng gấp gáp của Hoàng Phẩm Nghi, mím môi, sau đó lại nhìn về phía hai cái tượng gỗ, đối diện với ánh mắt vô hồn của chúng. Cậu xoay người, hung tàn đá bay một cái tượng gỗ nhào tới, sau đó lại nhảy khỏi bình thuỷ tinh. Hoàng Phẩm Nghi thấy vậy mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhìn sang hai người lại trở nên hung ác. Hai người này nhất định phải chết! Sức lực của tượng gỗ vô cùng lớn, hành động nhanh chóng. Khuyết điểm duy nhất là cứng đờ, bởi thế cho nên làm cho hành động của chúng tuy nhanh nhưng lại rất vụng về. Tất cả tấn công chỉ theo một cách, hung ác nhưng gần như sẽ không thay đổi. Dễ đối phó ngoài dự đoán. Đối với Mao Cửu và Lục Tu Giác mà nói thì đúng là rất dễ đối phó. Đối với người thường mà nói thì chúng lại là ác mộng. Tay chân tượng gỗ đều rất dài, cũng rất linh hoạt, nếu bị nó khống chế thì sẽ không thể nhúc nhích được, trực tiếp bị xé làm đôi. Trong phòng có rất nhiều thứ bị xé rách, ngay cả Hải Quỷ cũng bị xé rất nhiều lần, nhưng cái thứ này lại có thể tự ghép lại, làm như nó bất tử vậy. Mao Cửu và Lục Tu Giác, một người linh hoạt, một người nhẹ nhàng, cả hai đều từng chiến đấu rất nhiều, cho nên có kinh nghiệm đối phó với mấy thứ này. Hơn nữa, sức lực cũng rất lớn. Về cơ bản mà nói thì bọn họ hung tàn hơn tượng gỗ nhiều. Dùng một chân là có thể đá tượng gỗ rách ra một cái khe, giống như cái tượng gỗ lúc trước bị hai người đá, trên thân nó vắt ngang một cái rãnh thật lớn. Nhưng bọn họ đều là thân xác người, đánh lâu sẽ mệt, mà tượng gỗ lại không biết mệt mỏi, chỉ không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị cuốn lấy tay chân, một khi bắt được sẽ xé rách. Mao Cửu nhảy lên phía trước, lưng tựa lưng với Lục Tu Giác, nói: "Em nói chuyện với hai cái tượng gỗ kia, anh chắn giúp em chút." Lục Tu Giác: "Được." Mao Cửu lập tức nhảy lên điện thờ, uốn gối ngồi xổm trước mặt hai tượng gỗ kia, lẳng lặng nhìn nó. Lục Tu Giác nhấc chân đá mấy cái tượng gỗ bay ra ngoài, bảo vệ Mao Cửu. Mao Cửu cắn rách ngón trỏ, điểm trên đỉnh đầu hai pho tượng, đọc một đoạn pháp quyết, hỏi: "Các người muốn thế nào?" Hai pho tượng nhìn Mao Cửu, ánh mắt chần chờ nhìn hai cái tượng gỗ trong đám tượng đã bị đá ra ngoài, lại nhìn bốn cái thi thể ngâm trong formalin trước mặt, vô cùng bi phẫn. Tầm mắt chúng nó dừng trên người Hoàng Phẩm Nghi, đối phương không hề chú ý đến chúng nó. Chỉ lo lắng nhìn bình thuỷ tinh, sợ chúng bị đánh nát, sau đó lại chỉ mong chờ tượng gỗ có thể giết chết Mao Cửu và Lục Tu Giác. Từ đầu đến cuối không hề để ý xem tượng gỗ khi bị đá ra ngoài như thế sẽ tạo ra tổn thương nặng nề thế nào cho linh hồn bên trong nó. Những thương tiếc, sủng ái và kiêu ngạo đã từng, bây giờ đều biến thành tra tấn cả ngày lẫn đêm, biến thành bàn tay bất đắc dĩ phải nhiễm máu tươi, biến thành áy náy, gánh nặng trầm trọng, biến thành hận thù đến cả quan hệ huyết thống cũng không thể ngăn được. Hai pho tượng gỗ đồng thời mở miệng nói với Mao Cửu, giọng nói cứng đờ, lạnh băng: "Xin đại sư tương trợ." Mao Cửu: "Được." Tượng gỗ lại nói: "Xin đại sư đừng đánh nát hai cái bình thuỷ tinh khác. Mong đại sư để cho bọn họ nhập thổ vi an, sớm ngày đầu thai, tất cả tội nghiệt chúng tôi sẽ gánh vác." Dạy không được con là lỗi của cha mẹ, chỉ mong không liên luỵ đến người vô tội, tất cả tội nghiệt, bọn họ sẽ gánh vác cùng nhau. Cũng không phải là vì nhánh huyết mạch không bằng súc sinh kia, chỉ vì hai đứa nhỏ không cùng huyết thống mà lại xem bọn họ như cha mẹ đó. Mao Cửu nhìn bọn họ một lúc: "Được." Cậu xoay người, lưu loát dán hai lá bùa bạo phá uy lực nhỏ lên hai bình thuỷ tinh ngâm hai thi thể hơi già nua kia, nhảy về phía sau vài bước, dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa, đặt lên môi. Mao Cửu thốt lên một chữ lạnh băng mà đầy lực lượng: "Phá!" Chớp mắt, bình thuỷ tinh vỡ, bọt nước văng khắp nơi, thi thể nương theo formalin chảy ra ngoài, mềm mại ngã xuống mặt đất rồi nhanh chóng hoá thành tro tàn rơi đầy trên đất. Thời gian tựa như ngưng đọng, tất cả tượng gỗ đều ngừng công kích. Hoàng Phẩm Nghi không dám tin trừng mắt nhìn bình thuỷ tinh bị đánh nát, hét lên một tiếng thảm thiết: "A a a --- chúng mày huỷ hoại tâm huyết của tao!! Chúng mày đáng chết! Đáng chết! Tao phải giết chúng mày, lột da chúng mày, ngâm chúng mày vào bình thuỷ tinh, chế thành tượng gỗ, vĩnh viễn không thể siêu sinh!!!" Mao Cửu bật cười: "Vậy ư? Vậy cô nhìn xem, bây giờ người không được siêu sinh sẽ là ai?" Thân thể Hoàng Phẩm Nghi cứng đờ, bỗng phát hiện động tác của những tượng gỗ vốn đang nghe lệnh mình đối phó với Mao Cửu và Lục Tu Giác, bây giờ đồng loạt quay người, đối mặt với cô ta, nhìn chằm chằm cô ta. Ánh mắt từ lạnh băng biến thành hận thù tận xương tuỷ, hận không thể cắt đứt nhánh huyết mạch này. Hoàng Phẩm Nghi sợ hãi nuốt nước miếng, "Các ngươi... Các ngươi dám không nghe lời ư?" Cô ta cuối đầu nhìn đến bình thuỷ tinh bị đánh nát, dường như nhớ tới điều gì, khẩn cầu nhìn về phía hai pho tượng trên điện thờ: "Ba, mẹ, con là Tiểu Nghi đây. Hai người không yêu con ư? Mau cứu con, mau cứu con đi. Ba, mẹ..." Lục Tu Giác bỗng tức giận vô cùng, nhảy nhanh đến bên cạnh cô ta đạp cô ta văng ra ngoài. Một đạp này trúng ngay giữa mặt cô ả, đánh nát xương cằm, cô ta không nói được nên lời nào nữa, chỉ có thể phát ra tiếng "a, a". Lục Tu Giác phẫn nộ thật sự, tức đến độ cả người phát run: "Bất hiếu! Bất nhân! Ác độc! Súc sinh!" Hoàng Phẩm Nghi sợ hãi hoạt động thân thể, muốn chạy trốn nhưng tượng gỗ đã bao vây cô ta. "Bất hiếu! Bất hiếu! Bất hiếu!" "Bất hiếu! Bất hiếu! Bất hiếu!" "Bất hiếu! Bất hiếu! Bất hiếu!" Hoàng Phẩm Nghi hét thảm, tượng gỗ vây quanh cô ta, điên cuồng xé da, thịt, tóc trên người cô ta, móc mắt, rút lưỡi, cắt mũi và lỗ tai của cô ta, xé nát tay chân cô ta. Trong lúc tượng gỗ thi hành cực hình với cô ta, trong miệng còn lẩm bẩm hai chữ "bất hiếu". Từng chữ từng chữ hội tụ thành từng luồng thanh âm, ngưng tụ một lượng oán hận và căm ghét tột cùng. Hoàng Phẩm Nghi chết thảm thiết, còn thảm hơn Hoàng Trung được cho là chết thảm nhất, thảm hơn cả lăng trì xử tử, linh hồn của cô ta bị xé thành từng mảnh nhỏ, lúc xuất ra muốn chạy còn bị linh hồn trong tượng gỗ bắt lấy. Đám tượng gỗ nói, tội mà bọn họ đã phạm tất nhiên phải xuống Ngạ Quỷ Đạo, nhưng bọn họ muốn kéo theo Hoàng Phẩm Nghi. Cho dù cô ta vào Ngạ Quỷ Đạo rồi cũng vẫn muốn tiếp tục tra tấn cô ta, làm cho cô ta sống không bằng chết. Cô ta đã chết rồi thì tất nhiên cũng phải nhận hết đau đớn, như thế mới có thể bình ổn oán khí và căm hận của bọn họ, như thế mới có thể trả giá hết những tội nghiệt mà Hoàng Phẩm Nghi đã phạm phải. Cha mẹ Hoàng Phẩm Nghi, cũng tức là linh hồn được thờ trong hai pho tượng gỗ trên điện thờ đã hồn phi phách tán. Tất cả linh hồn trong tượng gỗ được giải thoát, tượng gỗ biến thành những thứ không có sinh mệnh. Hai pho tượng gỗ trong số đó còn chưa đi, quỳ lạy trước hai pho tượng trên điện thờ giống như quỳ lạy cha mẹ của chính mình. Bọn họ nói bọn họ là bạn tốt của Hoàng Phẩm Nghi, thanh mai túc mã. Chàng trai sau khi trưởng thành trở thành bạn trai của Hoàng Phẩm Nghi, cô gái là bạn khuê mật của Hoàng Phẩm Nghi. Bọn họ đã từng nói, cho dù một đôi trong ba người trở thành người yêu thì vẫn là bạn tốt như cũ. Hai người họ thật ra đều là cô nhi, nhưng cha mẹ Hoàng Phẩm Nghi đối xử với bọn họ vô cùng tốt, coi như con ruột của mình. Bởi vậy nên bọn họ vô cùng biết ơn cha mẹ Hoàng Phẩm Nghi, đã sớm đối đãi với họ như cha mẹ mình. Bọn họ đều đã tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc ổn định, chỉ mấy năm nữa thôi là bọn họ có thể có được một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Điều duy nhất không ngờ tới đó là Hoàng Phẩm Nghi lại khát vọng phú quý, khát vọng tiền tài và địa vị đến như thế. Cô ta bị chiều chuộng đến hỏng, cha mẹ Hoàng Phẩm Nghi đúng là quá chiều cô ta, chiều chuộng đến nỗi không có nguyên tắc, chiều đến dung túng. Mà bạn thân và người yêu của Hoàng Phẩm Nghi cũng chiều cô ta, bọn họ cho rằng Hoàng Phẩm Nghi ích kỷ, tuỳ hứng, máu lạnh, vô tình chỉ là một mặt hơi đáng yêu, kiêu căng một chút mà thôi. Không thể ngờ rằng Hoàng Phẩm Nghi hư hỏng thật sự, hư hỏng từ trong xương cốt. Nhà họ Hoàng cũng không giàu có, Hoàng Phẩm Nghi khát vọng tiền tài và địa vị, vì thế cô ta tìm đến Tảo bà bà. Lợi dụng tượng gỗ đi thu thập tín ngưỡng, gia tăng những yêu cầu hà khắc đối với hiếu đạo của những người đó, lại khiến bọn họ mua thực phẩm chức năng đắt đỏ, từ đó nâng cao địa vị của mình trong công ty, nhận được lợi ích và ánh mắt tôn sùng của mọi người. Thứ để trao đổi là tình cảm của cô ta. Hoàng Phẩm Nghi ích kỷ đến mù quán, chỉ cảm thấy có người yêu cô ta là được, cô ta không cần yêu người khác, vì thế cô ta không hề do dự trao đổi tình cảm của mình. Nhưng cô ta nghĩ sai rồi, trao đổi tình cảm không phải là dùng tình cảm của chính cô ta, mà là dùng tình cảm của những người khác dành cho cô ta để trao đổi. Người không yêu cô ta sẽ vì thế mà vĩnh viễn không thể nào yêu cô ta, người thật lòng yêu cô ta thì sẽ không thể yêu thương cô ta nữa, sau đó bị cô ta bào mòn, cuối cùng hoá thành căm hận. Điều kiện để trao đổi tình cảm là tính mạng của cha mẹ, người yêu, bạn bè, tức là tình thân, tình yêu và tình bạn. Hoàng Phẩm Nghi do dự một hồi lại đồng ý, dụ dỗ cha mẹ, người yêu và bạn bè của mình, giết bọn họ dưới tình huống bọn họ không hay biết gì. Sau đó nghe theo lời của Tảo bà bà, ngâm thi thể của bốn người bọn họ trong formalin, nhốt hồn phách của họ lại, khiến bọn họ không thể đầu thai chuyển kiếp, cũng không thể rời đi, chỉ có thể nghe theo lệnh cô ta. Sau đó cất một phần linh hồn của bọn họ vào tượng gỗ, thờ phụng tượng gỗ, hạ mẫu cỗ vào trong tượng gỗ của cha mẹ, nhét tử cổ vào tượng của người yêu và bạn thân rồi ra lệnh khống chế bọn họ. Hoàng Phẩm Nghi dần đánh mất bản thân trong tiền tài và địa vị, lại không thể kiềm chế, chìm trong khoái cảm khống chế tánh mạng của người khác. Cô ta không ngừng giết người, luyện chế bọn họ thành tượng gỗ, cho nên cô ta là người duy nhất trong số những người đã giao dịch với Tảo bà bà nhưng vẫn còn giữ liên lạc. Hoàng Phẩm Nghi bán đi tình cảm, cho nên mỗi lần có bạn trai đều sẽ bị ngoại tình. Những người đó không yêu cô ta, cũng vĩnh viễn không thể nào yêu cô ta, ngoại tình là điều dễ như trở bàn tay. Có người ngoại tình bị cô ta giết, chế thành tượng gỗ. Còn không thì đều là những người có một chút thân phận ở đế đô, không thể động đến. Sau đó cô ta đều chuyên tìm những người không có thân phận hoặc từ nơi khác tới, dễ giết chết lại không gây chú ý. Lần cuối cùng cô ta giết người cũng là lúc đụng phải Mao Cửu và Lục Tu Giác, người kia cũng từng giao dịch với Tảo bà bà. Hắn dùng trái tim người phụ nữ hắn yêu để nuôi Tình Cổ trên người, từ đó nhận được tài phú, địa vị và dung mạo. Nhưng có thể moi trái tim người phụ nữ mình yêu ra thì không phải là tình yêu thật sự, cho nên Tình Cổ không thoả mãn. Hắn nhất định phải không ngừng cung cấp tim phụ nữ cho Tình Cổ. Chúng được dùng để dỗ cho Hải Quỷ vui vẻ, Hải Quỷ không thích thì mới đưa cho Tình Cổ ăn. Cái này gần như phải cung cấp trái tim cho hai bên, người nọ cùng đường nên giết bunny girl và nữ quản lý, gây sự chú ý cho cảnh sát. Sau đó hắn bắt đầu hành động cẩn thận hơn, vất vả lắm mới gặp được Hoàng Phẩm Nghi, nhưng lại rất khó động đến trái tim của cô ta. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tìm phụ nữ ở ngoài về, lúc đang lấy tim của người phụ nữ đó thì bị Hoàng Phẩm Nghi đi công tác về nhìn thấy, sau đó bị giết chết. Còn bị phanh thây, chết không toàn thây. Đúng là đầy tính hài kịch. Tự làm bậy không thể sống, báo ứng cuối cùng cũng sẽ tới. Con giết cha mẹ vốn là tội ác tày trời, thiên lý bất dung. Hoàng Phẩm Nghi còn nhốt linh hồn của cha mẹ lại, sai khiến họ hòng mưu cầu lợi ích, không chỉ thế, cô ta còn hại chết bạn thân và người yêu, tuỳ ý giẫm đạp lên những sinh mệnh vô tội. Tội này là tội lớn ngập trời, ngay cả hồn phi phách tán cũng không được cho phép. Hai pho tượng gỗ cũng tức là người yêu và bạn thân của Hoàng Phẩm Nghi chậm rãi kể lại tất cả. Nói xong lại nói bọn họ cũng có tội, tội của bọn họ là dung túng cho tội ác nảy sinh. Bọn họ cúi đầu nói cảm ơn với hai người, sau đó đi về phía Ngạ Quỷ Đạo, dù cho chịu khổ đời đời kiếp kiếp cũng muốn kéo Hoàng Phẩm Nghi theo, làm cho cô ta cho dù đã làm quỷ đói rồi cũng phải thảm hại hơn quỷ đói gấp mấy lần. Mao Cửu nắm tay Lục Tu Giác, âm thầm an ủi tâm tình bực bội lúc này của hắn. Lục Tu Giác xoa tay Mao Cửu, quay đầu nói: "Không sao, anh và cha mẹ anh không giống như bọn họ." Mao Cửu cười, khen một câu rồi nói: "Nếu đã bình tĩnh lại thì nên nghĩ xem tiếp theo nên đối phó với thứ này thế nào đi." Lục Tu Giác nhìn sang con Hải Quỷ vẫn đang cố nhét mình vào, bỗng thấy đau đầu. Hải Quỷ cắn nuốt, hoà tan một nửa bên phòng vào trong thân thể cao lớn của nó, năng lực này còn muốn lợi hại hơn cả sóng âm, ít nhất thì sóng âm còn có thể đối phó, nhưng axit thì thân thể bọn họ không chơi được. Lục Tu Giác bất đắc dĩ Mao Cửu: "Làm sao bây giờ?" Mao Cửu chớp mắt, mỉm cười: "Cho nổ đi." Lục Tu Giác nói: "Đây là chung cư cao cấp, bên trong có rất nhiều người ở. Hơn nữa còn đang ở trung tâm thành phố." Nếu nổ nó thì ngày mai sẽ lên tin đầu đề. Có lẽ tới lúc đó sẽ có những giải thích "khoa học", xuất hiện tin công trình địa ốc của Lục thị toàn là bã đậu cũng không chừng. Chuyện Minh Khúc Viên lần trước mới qua không lâu, lúc này lại xuất hiện tin công trình có vấn đề... ừm, hắn thật sự sẽ bị chộp ra làm linh vật, bình hoa để hầu hạ truyền thông, nghĩ lại đã nổi da gà. Mao Cửu đương nhiên không nỡ để cho người yêu mình phải xuất đầu lộ diện, cho nên cậu nhanh chóng nói: "Không phải anh am hiểu nhất là phong thuỷ hoán vị sao?" Lục Tu Giác hơi kinh ngạc, lúc trước Mao Cửu không phải không muốn để hắn dùng thuật phong thuỷ sao? Mao Cửu nói: "Anh dạy cho em, em đi bày ra. Em đưa bùa ngũ lôi trừ tà cho anh, anh dán lên người nó. Chúng ta đổi cho nhau chút, anh dùng đạo thuật của em, em dùng của anh." Đạo thuật bây giờ tuy bắt kịp thời đại nhưng bản chất vẫn rất truyền thống. Mỗi một môn phái đạo thuật đều có sự khác nhau rõ ràng, ở giới thiên sư, người đã học được ở một trình độ nhất định thì có thể loáng thoáng biết được sư môn của đối thủ. Bởi vì mỗi một bộ công pháp, đạo thuật, bộ pháp, cách bố trận của mỗi môn phái đều khác nhau, cũng có dấu hiệu rõ rệt để phân biệt lẫn nhau. Giống như ban đầu Mao Cửu thử Trương Tiểu Đạo, có thể ngay lập tức biết được cậu ta là người của Chính Nhất Đạo. Cho nên mới nói, một môn phái đạo thuật sẽ không thể dễ dàng truyền lại cho một môn phái khác, đồng thời, người tuân thủ đạo nghĩa cũng sẽ tuyệt đối không mời mà học công phu của môn phái khác. Nhưng có hai loại tình huống ngoại lệ, nhận đồ đệ và kết hôn. Nhận đồ đệ là vì truyền thừa, học đạo là chuyện đương nhiên. Vợ chồng đã thành một thể, pháp luật hiện đại còn có luật tài sản chung, huống chi là đạo thuật. Bây giờ cũng có thiên sư cưới thiên sư của môn phái khác, học tập đạo thuật của môn phái đó. Nếu đối phương không phải là người có tâm thuật bất chính thì học cũng không sao. Nhưng nhìn tổng thể mà nói, đã là phu thê thì cũng coi như cùng là người thừa kế trong môn phái. Mao Cửu và Lục Tu Giác đương nhiên không phải là quan hệ thầy trò, vậy thì học đạo thuật của nhau thì chỉ có một loại tình huống cuối cùng. Mắt Lục Tu Giác đầy ý cười, nhìn Mao Cửu. Mao Cửu... Thân là thiên sư đương nhiên biết những quy củ này, nghĩ lại cũng thấy hơi ngượng ngùng, Mao Cửu thanh giọng, hỏi hắn: "Chịu không?" Lục Tu Giác hỏi: "Cái này có tính là cầu hôn không?" Mao Cửu cười ôn hoà: "Tính, có được không?" Lục Tu Giác cân nhắc, tuy lời cầu hôn đã bị giành trước, nhưng chỉ cần người thuộc về hắn thì cũng không có vấn đề gì. Hắn vốn cũng không để ý chuyện ai cầu hôn, có cũng được mà không có cũng được, quan trọng là ôm được người trong lòng. "Được." Lục Tu Giác ngoắc ngón tay về phía Mao Cửu, nói cách bày trận pháp bên lỗ tai cậu. Trận pháp tương quan với phong thuỷ ngũ hành, bày trận xong lập tức nhập trận, nhập trận rồi sẽ thoát ly khỏi bên ngoài. Nơi này cho dù bị nổ mạnh, bên ngoài dù chỉ cách một bức tường cũng không thể nhận ra. Mao Cửu hớn hở mặt mày, cầu hôn thành công cho nên không phòng bị gì thò lại gần nghe, nghe một cách vô cùng nghiêm túc. Lục Tu Giác cúi đầu nhìn, cảm thấy Mao Cửu nghiêm túc lắng nghe thật là đáng yêu. Làn da trắng như tuyết cũng thật là mê người, thật muốn cắn thử một cái, xem có phải ngọt như trong tưởng tượng hay không. Nghĩ tới cái gì thì làm cái đó, ngay cả suy ngẫm cũng quên luôn. Thân thể lập tức thực hành, cạp một cái lên khuôn mặt trắng nõn ngọt nị kia. Gặm xong còn xoa môi nhìn Mao Cửu đang choáng váng, làm động tác như đang ngẫm lại hương vị: "Ngọt." "Ầm" một tiếng, mặt Mao Cửu đỏ muốn phát nổ. Đầu ngón tay khẽ run rẩy, trong đầu là một mảnh hỗn độn. Cái người này, cái người này... sao lại chơi lưu manh thế hả? Cậu cũng muốn chơi... Mao Cửu lôi hết bùa Ngũ Lôi trừ tà trong túi đưa cho Lục Tu Giác: "Cho anh đó. Anh... dán nhiều chút đi, bảo đảm an toàn." Lục Tu Giác: "Anh biết. Nếu anh bị thương thì em nhất định sẽ đau lòng. Anh không nỡ làm em đau lòng." Mao Cửu thẹn thùng, nghiêm túc mắng: "Nói chuyện đứng đắn!" Trường hợp nghiêm túc cần phải xử lý nghiêm túc, chân mềm thì sao mà làm việc? Mặt mày Lục Tu Giác toàn là ý cười, tâm tình vô cùng tốt phân công hợp tác. Cho dù phải đối mặt với con Hải Quỷ dơ muốn chết nhìn là thấy ghét kia thì tâm tình hắn vẫn sung sướng, tâm tình vui vẻ thì sẽ dán hết tất cả mấy chục lá bùa Ngũ Lôi trừ tà mà Mao Cửu đưa cho. Hải Quỷ có năng lực tự chữa lành, nhưng loại năng lực này không phải không có khuyết điểm, không thì sẽ thật sự rất nghịch thiên. Năng lực tự chữa lành này của Hải Quỷ lại có thời gian hạn chế, nếu qua thời gian này thì sẽ không thể khép lại nữa. Nếu làm nó nổ trong phạm vi lớn sẽ khiến thân thể Hải Quỷ vỡ nát, như thế thì cần phải dán lại từng khối, nhưng nát vụn như thế thì cần càng nhiều thời gian hơn, mà thời gian hạn chế của nó rất ngắn, chỉ không đến một phút đồng hồ. Mao Cửu vừa rồi quan sát đã phát hiện được, chỉ là vì Hải Quỷ bị xé một mảng quá lớn, quá hoàn chỉnh. Cho nên thời gian dán lại vô cùng ngắn, chỉ cần tiếp xúc là khép lại rồi. Cho nên về chỉnh thể, Hải Quỷ tựa như một con quái vật không thể giết chết, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát là có thể phát hiện. Nếu không thì thái độ của Mao Cửu và Lục Tu Giác khi đối diện với một con Hải Quỷ khổng lồ có thể cắn nuốt vạn vật cũng không có thảnh thơi thế này. Hơn nữa thể tích Hải Quỷ lớn như vậy, lại còn ở trong một không gian bó tay bó chân, cho nên họ hành động càng thong thả hơn. Hai người vô cùng nhẹ nhàng bày cấm chế và bùa Ngũ Lôi trừ tà. Mao Cửu đứng ở phía xa giơ dấu "ok" với Lục Tu Giác, sau đó hai người cùng chui vào lỗ thông gió ngoài cấm chế trên trần. Lúc Mao Cửu vừa trốn vào lập tức quay đầu hô một chữ với Hải Quỷ đang đuổi tới: "Phá!" Xúc tua vừa mới duỗi tới trước mặt còn chảy nước dãi tanh tưởi đen kịt, giây tiếp theo đã nổ thành vụn bã. Thứ bị nổ còn là thân thể cao lớn của Hải Quỷ, uy lực của mấy chục lá bùa Ngũ Lôi trừ tà mạnh mẽ giống như muốn huỷ thiên diệt địa nổ Hải Quỷ thành từng mảnh vụn nhỏ bằng ngón tay, bắn loạn ra khắp phòng. Đồng thời, cấm chế trong phòng cũng bị chấn phá theo, ngay cả Lục Tu Giác cũng thấy kinh ngạc với uy lực bùa Ngũ Lôi trừ tà của Mao Cửu. Mao Cửu nhảy xuống, nhìn lên Lục Tu Giác. Lục Tu Giác trừng mắt nhìn thịt nát màu đen rải đầy trên sàn nhà, sắc mặt tối sầm đáng sợ. Mao Cửu do dự một lát, hỏi: "Muốn em ôm anh ra không?" Lục Tu Giác trừng Mao Cửu, không nói một lời. Hắn xoay người muốn bò ra ngoài từ lỗ thông gió. Mao Cửu nhanh chóng ngăn cản ý tưởng hơi điên cuồng lúc này của hắn: "Phía trong đó còn bẩn hơn." Thân thể Lục Tu Giác cứng đờ. Cuối cùng Lục Tu Giác vẫn không cách nào kiềm chế chứng khiết phích của mình, để Mao Cửu ôm mình ra khỏi căn phòng đầy thịt nát. Ừm... ôm kiểu công chúa. Lục Tu Giác âm thầm đỏ vành tai, nói: "Không cho em kể với người khác." Mao Cửu: "Có gì đáng nói đâu chứ?" Lục Tu Giác lập tức cảm thấy người yêu của hắn quá hoàn mỹ. Mao Cửu cảm thấy anh người yêu nhà mình vốn là công chúa nhỏ, có ôm kiểu công chúa cũng quá là bình thường luôn, chẳng có gì đáng để nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]