Lục Tu Giác: "... Đi. Ra tiệm ăn." 
Mao Cửu đi theo phía sau hắn, ánh mắt sáng lên: "Ăn gì?" 
Lục Tu Giác liếc nhìn cậu một cái, cười nói: "Tiệm không lớn mấy, nhưng được cái lâu đời." 
Mao Cửu không để ý phần không lớn, cậu chỉ nghe được mấy chữ lâu đời. Có thể có được danh hiệu này, tuyệt đối là thao thiết chân ái. Lập tức vỗ vỗ ngực, nói: "Được á, Lục ca, anh dẫn tôi đi, tôi mời anh bữa này." 
Thanh âm Lục Tu Giác nhẹ phiêu phiêu: "Mang tiền không?" 
Mao Cửu: "..." 
Thanh âm nhỏ xíu, "Thiếu trước đi." 
Lục Tu Giác bật cười: "Lần sau mời lại." 
Mao Cửu gật đầu đáp ứng. 
Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ hẹp, hai bên đều là cỏ dại cao đến nửa người, vẫn như cũ hoang vắng, tĩnh mịch. Đây là tĩnh mịch, không thể thay đổi được trong một thoáng, dù sao cũng không có sinh khí. 
Nhưng tin tưởng rằng, không bao lâu sau, nơi này sẽ trở thành nơi hoạt động của rất nhiều động vật nhỏ, thật nhanh sẽ náo nhiệt trở lại. 
Sinh mệnh luôn sinh sôi không ngừng, cho dù từng bị phá huỷ, vẫn sẽ có ngày tái sinh. 
Trên vòng bảo hộ của lầu bốn toà nhà bồ câu có một thanh niên đang ngồi, đó là Chu Hiềm. 
Quỷ Vực đã sụp đổ, rất nhiều linh hồn tội ác tày trời hoặc vô tội bị nhốt ở trong đã vui vẻ xoay người đi đầu thai. Thông đạo luân hồi chuyển thế đầu thai ở giữa không trung chậm rãi đóng lại. 
Chu Hiềm không đi vào, hắn không muốn đầu thai. Đại khái là cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-xem-boi/1810743/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.