Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Tu Giác ngẩng đầu: "Vào đi." 
Dư Tiêu Hồn đi vào, đứng trước mặt Lục Tu Giác: "Lục thiếu, ngài có cần chuẩn bị bảo tiêu không?" 
Chuyện sáng nay Lục Tu Giác bị tập kích không bao lâu liền truyền đi, Dư Tiêu Hồn âm thầm trách mình không xứng chức, muốn chuẩn bị thêm vài bảo tiêu âm thầm bảo vệ, chẳng qua cũng cần hỏi ý kiến của Boss mình. 
"Không cần." 
Cũng không phải không đối phó được, Lục Tu Giác đương nhiên cự tuyệt. 
"Nhưng mà cậu, gần đây cũng chú ý an toàn." 
Dư Tiêu Hồn ngẩng đầu, trong mắt có chút kinh ngạc. Hắn biết Lục Tu Giác sẽ không nói lời vô nghĩa, ý tứ kia chính là... hắn sẽ có nguy hiểm? 
Lục Tu Giác rút một phần tư liệu trong tay đưa cho hắn, "Trở về nhìn thử." 
Dư Tiêu Hồn tiếp nhận: "Vâng." Sau đó không nói chuyện, nhưng cũng đứng tại chỗ không đi. 
Lục Tu Giác hỏi: "Còn có việc gì?" 
Dư Tiêu Hồn châm chước một chút, hỏi: "Lục thiếu, Mao tiểu tiên sinh ở chỗ ngài thoải mái chứ?" 
Lục Tu Giác bình tĩnh nhìn hắn, cảm giác áp bách trầm trọng làm da đầu Dư Tiêu Hồn cũng tê dại, nhưng hắn vẫn còn phải căng da đầu nghe kết quả. 
"Lão Tam kêu cậu hỏi à?" 
"Đúng vậy." 
Lục Tu Giác hừ lạnh một tiếng, trước nay cũng chưa từng ân cận với huynh đệ nhà mình như vậy, đối với Mao Cửu mới vừa quen biết, mới để người ta ở lại một ngày liền cong đuôi lo lắng người ta ở có quen không. 
"Lục thiếu?" 
"Làm tốt chuyện của cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-xem-boi/1810731/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.