Khi Phượng Tiêu mở mắt ra lần nữa, biểu cảm trong mắt hắn là mê man. Hắn nằm trên giường không lên tiếng, tim đập rất nhanh, rất bất ổn.
Trong mơ trải qua mấy đời mấy kiếp, đại hỉ đại bi, nhưng bên ngoài giấc mơ cùng lắm là mấy giây ngắn ngủi.
Thần trí Phượng Tiêu vẫn chưa hoàn toàn rút ra khỏi giấc mơ, hắn đặt tay lên ngực, trên mặt chợt không biết nên có biểu cảm gì.
Từ lúc hắn bắt đầu có ký ức, trên người chưa từng có cảm xúc đau khổ này. Nhưng bây giờ, sự buồn bã lít nha lít nhít quấn quanh ở trong lòng hắn, bao vây chặt lấy trái tim nhỏ yếu kia.
Giữa ngón tay dường như vẫn lưu lại nhiệt độ thuộc về làn da của Cố Lâm Tĩnh, trong phút chốc mở mắt ra, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Chớp mắt ký ức bị lật ra, tình cảm trước đó bị gói kín đều tuôn về phía hắn, xa lạ quen thuộc đau buồn vui vẻ. Từ khi Phượng Tiêu có ký ức, cơ thể vẫn luôn rất suy yếu, luôn được nuôi dưỡng trên núi.
Lúc đó sư phụ Quan Trần nói thể chất hắn yếu, dễ nhìn thấy một vài thứ, hắn đã tin.
Khi chân tướng đến mãi mãi cũng khiến người ta trở tay không kịp, thứ rõ ràng khắc trong xương cốt lại bị niêm phong lại. Trong những năm hắn ngủ say vĩnh viễn không có điểm dừng kia, hắn không biết Cố Lâm Tĩnh ở đâu, lại làm thế nào chịu đựng qua đêm dài đằng đẵng một mình.
May mắn đó là, ở đời này, bọn họ cuối cùng đã gặp nhau.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/1818149/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.