Đương nhiên những lời phía sau Cố Lâm Tĩnh cũng không bày tỏ trước mặt Phượng Tiêu.
Một là y và Phượng Tiêu quen biết cũng không lâu, nói như vậy dễ dọa người ta chạy, hai là, y không muốn khiến Phượng Tiêu cho rằng mình là người nói năng tùy tiện.
Người như Phượng Tiêu, nhìn thì kiêu ngạo, tính tình cũng thật sự ngạo. Hắn sẽ không dễ dàng thổ lộ tâm tình với người khác, càng sẽ không có tình cảm gì với một người xa lạ, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc đã dọa người ta chạy, muốn tìm lại sẽ khó khăn.
Cố Lâm Tĩnh sống hai mươi mấy năm, trái tim vẫn luôn bình tĩnh, y chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ rung động với một người không quen thân lắm. Quả thực là rung động, lần đầu tiên y nhìn thấy Phượng Tiêu trên công trường đã bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp.
Y vẫn cho rằng mình là người vô tính luyến, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Phượng Tiêu, y đột nhiên có cảm giác, chính là hắn.
Vừa thấy đã yêu đối với một vài người mà nói có lẽ là quyết định quá qua loa, nhưng Cố Lâm Tĩnh lại cảm thấy y trông mong khoảnh khắc này dường như đã rất nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng chờ được.
Cảm giác này không có cách nào miêu tả, y cẩn thận thăm dò, mỗi một quyết định Phượng Tiêu đưa ra giống như đang tuyên án tương lai của y. Cũng may cho đến giờ, tất cả chờ mong của y đều thành công.
Phượng Tiêu ở nơi gần y nhất, quan hệ của hai người tốt hơn thuở ban đầu rất nhiều, bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/153721/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.