Cuộc trò chuyện giữa Phượng Tiêu và thím Trương có thể nói là tương đối bình tĩnh, mà Vương Quý và Lương Tú Tú nghe được mấy câu này quả thực là đáy lòng phát lạnh. Nhất là khi nghe Phượng Tiêu nói gì mà ăn tro cốt giống như ăn thịt người ở ngay mặt, hai người nghĩ đến hàm nghĩa trong lời nói kia vừa sợ hãi lại buồn nôn, tan nát cõi lòng nôn khan, nhưng không nôn ra được gì.
Thím Trương nhìn họ cảm thấy cực kỳ sảng khoái, lúc trước con trai bà xảy ra chuyện còn rất nhỏ, bà vì cái gọi là tình yêu mà lấy chồng xa, ngày đó khó khăn lắm bà mới thuyết phục chồng dẫn bà và con về nhà ngoại thăm người thân. Họ xuống cao tốc mua chút thức ăn, lúc ấy họ đang tính tiền, con chạy ra ngoài, nói ra chuyện cũng chỉ mấy phút như vậy.
Sau khi xảy ra chuyện, cảnh sát tới cũng không tra ra vấn đề gì, tài xế đụng người trong giám sát chỉ là không thấy phía trước có đứa bé, cứ vậy đụng trúng.
Tiền bồi thường rồi, con không còn, người nhà chồng đều oán hận bà quở trách bà, nói bà không chăm sóc con tốt, nói bà là sao chổi, nếu không phải cứ đòi mang con về nhà ngoại sẽ không có chuyện như vậy.
Thím Trương cũng không nhớ rõ khi đó bà vượt qua thế nào, bà chỉ biết mỗi ngày bà sống không bằng chết. Bà trải qua một ngày một đêm đau đớn sinh con ra, là một tay bà chăm lớn lên, kết quả lại vì một cái sơ sẩy con đã mất.
Ở nơi bà, trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/153701/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.