Từ lúc bắt đầu Sở Đại đã biết Phượng Tiêu làm ở công trường của mình không lâu, có điều anh ta không ngờ không lâu này sẽ ngắn ngủi đến vậy, duyên phận hai người cạn như thế.
Mà sự tiếp xúc trong duyên phận cạn này đã khiến tam quan của anh ta hoàn toàn không có cách nào tái tạo.
Đương nhiên Sở Đại sẽ không cũng không dám ngăn cản Phượng Tiêu rời đi, nhưng anh ta vẫn mờ mịt bày tỏ ý nghĩ mình muốn Phượng Tiêu cho anh ta thêm mấy lá bùa bình an.
Chuyện như vậy bình thường đều là không nên bỏ qua cơ hội, tấm bùa bình anh Phượng Tiêu cho anh ta, nếu không phải cần mang theo bên mình, anh ta thậm chí muốn cúng bái.
Đối với thỉnh cầu của Sở Đại, Phượng Tiêu trực tiếp lắc đầu từ chối, hắn nhìn Sở Đại nói: “Anh chỉ cần qua nạn nước, sẽ vô tai vô nạn, ngày sau nhớ đừng làm chuyện ruồng bỏ lương tâm là được. Bây giờ trong tay tôi hơi thiếu tiền, nếu bạn bè anh quen có nhu cầu về phương diện này, có thể gọi điện cho tôi.”
Sở Đại: “…”
Phượng Tiêu đột nhiên từ người phổ cập khoa học chuyển biến thành nhân tài phát triển trên phương diện mê tín, anh ta cảm thấy là lạ.
Nhất là lúc Phượng Tiêu nói mình thiếu tiền vẻ mặt còn bình tĩnh thản nhiên như thế, tâm trạng Sở Đại phức tạp hơn, không khỏi cảm thán, cao nhân này cũng cần phải ăn cơm mà.
Nhưng sau khi nhìn thấy miếng ngọc cổ vỡ nát trong tay Phượng Tiêu, anh ta cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/153699/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.