Lúc Sở Đại tỉnh lại sau hôn mê, người đã trên xe, anh ta ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Phượng Tiêu đang lái xe.
Sở Đại cảm nhận được hoàn cảnh quen thuộc lộ ra nụ cười yếu ớt với Phượng Tiêu, đây là một nụ cười xấu hơn cả khóc, rất miễn cưỡng rất gian nan: “Vừa rồi hình như tôi gặp ác mộng, mơ thấy tôi giẫm lên một con rắn rất to ở nhà Triệu Thiết, đầu con rắn kia đứt rồi, như thế mà nó vẫn có thể nói chuyện.”
Phượng Tiêu nhìn anh ta một cái, Sở Đại cười lần nữa. Anh ta rất muốn Phượng Tiêu nói cho anh ta biết đây chính là giấc mơ, bây giờ anh ta rất muốn nghe lời nói liên quan đến khoa học của Phượng Tiêu, chỉ cần Phượng Tiêu mở miệng, cho dù nói trên trời có heo đang bay, anh ta cũng sẽ tin.
Phượng Tiêu không lên tiếng, lúc Sở Đại còn muốn nói thêm gì đó, anh ta đột nhiên nghe thấy phía sau có âm thanh xì xì. Âm thanh này khiến toàn thân anh ta lạnh ngắt, anh ta nói với mình đừng quay đầu nhìn lại, cho dù vừa nãy ở nhà Triệu Thiết, anh ta vốn có thể không nhìn những sự vật không biết kia.
Như vậy ngoài nghi hoặc ra anh ta không biết gì cả, nhưng sự tò mò và trải qua khiến anh ta không nhịn được muốn nhìn… Bây giờ cũng vậy, trong lòng anh ta nói với mình mặc kệ đằng sau có gì, tốt nhất anh ta đừng quay đầu.
Có Phượng Tiêu ở đây, chắc chắn sẽ không để anh ta xảy ra chuyện. Cũng là câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/153695/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.