"Không ngờ lại đều thấp thế này, thế này có vài chỗ không khoa học, theo tôi thì trình độ khiến người khác chán ghét của các người đã đạt đến trên tiến sĩ rồi!"
Giọng điệu của Lưu Minh có vẻ không hài lòng.
"Ông nội nhà nó, tôi chẳng qua chỉ là muốn nằm thêm một lúc nữa trong lòng cô Mạc mà thôi, sao các người đều chẳng có chút tinh ý gì thế!"
Nói rồi Lưu Minh có hơi luyến tiếc liếc nhìn lồng ngực ấm áp đó của Mạc Liên Y một cái.
"Lưu Minh, anh không sao chứ?"
Mạc Liên Y thấy Lưu Minh đứng lên liền trợn tròn mắt.
"Vốn dĩ tôi sắp chết rồi nhưng trên đường xuống suối vàng đầu trâu mặt ngựa nói với tôi, có một người phụ nữ yêu tôi vẫn luôn gọi tên tôi, cho nên tôi đã trở lại!"
Lưu Minh nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Mạc Liên Y, cười ha ha nói, sau đó vươn tay ra giúp cô lau nước mắt, nhưng lại bị Mạc Liên Y hất ra.
"Tên khốn nạn nhà anh, anh lại lừa tôi rồi!"
Mạc Liên Y quả thực vừa ngại vừa tức, nghĩ tới cảnh tượng cô vừa ôm ấp Lưu Minh thân mật là gương mặt lập tức đỏ bừng lên.
Hung hăng lườm cho Lưu Minh một cái sau đó tự mình đi về phía cửa phòng VIP, đứng cùng chỗ với Diệp Khuynh Thành.
"Mày không làm sao ư?"
Bạch Trạch vẻ mặt không dám tin.
"Đương nhiên không sao rồi, chỉ dựa vào món đồ nát này của mày thì vẫn còn cùn lắm!"
Nói rồi Lưu Minh trực tiếp bẻ con gao găm ba góc thành hai đoạn rồi ném ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660249/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.