Lưu Minh nói vì muốn bày một số trận pháp cao thâm nên sẽ dùng đến ngọc, đặc biệt là phỉ thúy. Bản thân nó đã có rất nhiều yếu tố hỏa và thổ, càng là thứ không thể thiếu trong sắp đặt trận pháp.
"Này Lưu Minh, anh và ông Tần nói câu kia là có ý gì?"
Sau chuyện ban nãy, tâm trạng của Mạc Liên Y đã tốt hơn rất nhiều, tràn đầy sức sống đi đến bên cạnh Lưu Minh hỏi.
"Ý cô là Nhị Trụ Tử? Mấy năm trước Nhị Trụ Tử đã chết, mà cơ thể ông Tần cũng coi như khỏe mạnh, hai người họ muốn gặp nhau thì cũng phải mất thêm mười hai mươi năm nữa!"
Lưu Minh nhếch miệng cười nói.
"Anh đúng là một tên khốn mà, không ngờ lại đi lừa một ông lão!"
Mạc Liên Y bị câu ấy của Lưu Minh chọc cho liên tục cười ha ha.
Sau đó, hai người lên xe nhưng cũng không về nhà mà đi thẳng tới công viên Hồ Nam.
"Liên Y, cô xem nơi này có đẹp không?"
Lưu Minh kéo Mạc Liên Y đi vào rừng cây nhỏ thuộc về mình, ngồi trên băng ghế đá nhìn Hồ Nam yên tĩnh như gương hỏi.
"Ừ, rất đẹp!"
Mạc Liên Y nhìn phong cảnh thoải mái kia không nhịn được gật đầu.
Sau đó, Lưu Minh bèn thả toàn bộ quỷ nô của mình ra. Dù sao âm khí ở đây chẳng ai cần cũng là lãng phí, không bằng để họ tu luyện trong này.
"Bọn họ đều là quỷ của anh?"
Mạc Liên Y nhìn bốn nữ quỷ có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp động lòng người kia, không kiềm được hỏi.
"Đúng thế, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660234/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.