“Hừm, anh tốt hơn tôi chỗ nào? Hội nghị cấp cao kinh tế Đường Hải hôm đó, cái tên chân chó thuộc hạ của anh bị quỳ trên mảnh vụn thủy tinh ba tiếng đồng hồ, mặt mũi của anh đã mất hết rồi!”
Hầu Tông Dư hừ lạnh một tiếng nói. Bản thân biết không chơi lại được với Lưu Minh, thấy anh cũng sẽ đi đường vòng, nhưng cái tên Trịnh Dương Vĩ thuộc hạ của Triệu Bân kia quả thật là não tàn, biết rõ là không chọc nổi còn ngu đần đi đánh nhau.
Có thực lực mà giả bộ thì gọi là lợi hại, không thực lực mà giả bộ thì gọi là ngu dốt.
Trịnh Dương Vĩ chính là một tên ngu dốt chính hiệu!
“Hầu Tông Dư, đủ rồi đấy, vốn dĩ muốn gọi anh qua để cùng đi dạy dỗ tên nhà quê kia, không ngờ lá gan của anh đã bị dọa cho sợ rồi, tứ thiếu Đường Hải sao lại có người nhát như anh chứ”.
Nói xong, Triệu Bân liền đập ly rượu xuống bàn.
“Muốn báo thù, anh hoàn toàn có thể tự đi, việc gì phải kéo theo tôi chứ!”
Hầu Tông Dư trơ tráo nói.
Ngược lại Hầu Tông Dư rất mong đợi ngày Triệu Bân bị bêu xấu, để xem hắn ta còn có tư cách gì phách lối không.
“Hừm!”
Triệu Bân hừ lạnh, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
“Anh Hầu, chẳng lẽ chúng ta thật sự không giúp anh Triệu sao?”
Bàn Tử ở bên cạnh không nhịn được kề sát lại gần hỏi.
“Não là thứ đồ tốt, hy vọng lần sau ra khỏi nhà mày hãy mang đi!”
Hầu Tông Dư nhìn Bàn Tử, lại liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660219/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.