Thái Hải Lực nói.
"Đồ ăn thì vẫn ở trong bụng ông, nhưng lại bị thứ khác hấp thu thôi".
Lưu Minh cười nói, sau đó lại hỏi Thái Lực Hải có phải mấy năm nay từng gặp một cô gái Miêu Cương nào đó không?
Nếu anh không đoán sai thì Thái Hải Lực đã trúng một loại cổ trùng tên là Đoạn Trường cổ. Loại cổ trùng này cũng không phổ biến, thường đều là con gái Miêu Cương hạ cho đàn ông, giờ đã rất ít dùng đến.
Loại cổ trùng này giống như ký sinh trùng, nhưng lợi hại hơn. Khi bọn chúng không được ăn thì sẽ cắn đứt ruột người ta.
May mà mức sống bây giờ đã rất tốt, nếu là lúc còn ăn rễ cây vỏ cây thì chưa biết chừng Thái Hải Lực đã chết từ lâu rồi.
"Không có, tiểu thần y, cậu đừng thấy tôi lớn lên cao lớn thô kệch, nhưng tôi cực kỳ ngại ngùng, gặp phải phụ nữ cũng rất ít bắt chuyện với họ!"
Thái Hải Lực lắc đầu cười khổ.
"Vậy thì rắc rối rồi!"
Còn tưởng rằng Thái Hải Lực là một cậu ấm phong lưu chơi bời, chắc chắn đã quên chọc phải cô gái Miêu Cương nào biết chơi cổ nên mới gặp phải kiếp nạn đó. Ai ngờ, ông ta lại là một cái hũ nút.
"Tiểu thần y, lẽ nào bệnh của tôi không có cách nào chữa được à?"
Thái Hải Lực há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn hỏi ra câu này.
"Đương nhiên là có rồi, nhưng có lẽ ông phải chịu khổ một chút!"
Lưu Minh gật đầu.
"Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của mình, dù có chịu khổ cỡ nào tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660210/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.