Trong văn phòng tổng giám đốc trên tầng ba, Nhan Như Sương vừa nãy ngồi trên ghế bà chủ, thấy bà chủ quay về hỏi: “Chị à, chị đã nhìn ra môn đạo của tên nhóc này chưa?” Bà chủ cũng thu lại dáng vẻ yêu mị, lạnh lùng lắc đầu: “Tôi không cảm nhận được chút khí tức nào từ trên người cậu ta, hình như cậu ta là một người bình thường!” “Người bình thường làm sao có thể giết chết mị hồn?” Nhan Như Sương cau mày, tỏ vẻ mặt khó hiểu. “Nói thật là tôi cũng không rõ, chỉ cảm thấy tên nhóc này hơi cổ quái, cụ thể cổ quái ở điểm nào thì tôi cũng không nói được!” Bà chủ nói. “Chị à, chắc không phải chúng ta bị người của đạo môn để ý chứ?” Nhan Như Sương nghĩ đến một khả năng, sợ đến sắc mặt trắng bệch. “Không thể nào, sau trận đại chiến đó, đạo môn tàn lụi, cho dù thực sự có đạo môn nhằm vào chúng ta, cũng không thể nào phái một đệ tử trẻ đến!” Bà chủ lắc đầu, nhìn ra bầu trời bên ngoài qua cửa kính, lại thở dài nói: “Bất kể nói thế nào, sau này nên cẩn thận thì tốt hơn, vừa nãy tôi đã bảo Tiểu Ngũ Tử đi theo dõi, làm rõ lai lịch tên nhóc này trước rồi tính!” Một lúc sau, quỷ răng hô tên Tiểu Ngũ Tử đó trực tiếp xuyên tường đi vào, vẻ mặt căng thẳng nhìn bà chủ: “Xin lỗi, chủ nhân, nhiệm vụ thất bại rồi!” “Có chuyện gì, chẳng lẽ bị tên nhóc đó phát hiện rồi?” Bà chủ vẫn chưa lên tiếng, quỷ răng hô cướp lời nói trước. “Không phải, tôi đi theo tên nhóc ngốc nghếch đó một lúc, hắn không phát hiện ra tôi, hình như tên nhóc ngốc đó chỉ là người bình thường, chỉ là tôi cảm thấy một luồng uy lực, hình như là uy lực của Quỷ Vương, áp chế khiến tôi không nhúc nhích được, khi tôi có thể cử động trở lại thì tên nhóc đó đã biến mất”. Tiểu Ngũ Tử nói thật tình hình. “Lại có Quỷ Vương nhập thế, xem ra ngày tháng sau này không yên bình rồi!” Bà chủ cảm thán nói. … “Hừ, một ác quỷ nhỏ bé lại cũng dám theo dõi tao, đúng là không biết tự lượng sức mình!” Lưu Minh đạp xe đến thẳng thành phố náo nhiệt, vô cùng khinh thường nói, nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ, vừa nãy anh đã trực tiếp ra tay giết con quỷ hồn đó. Bây giờ ít nhiều anh cũng hiểu câu lạc bộ Đương Vị đó là thế nào. Nếu anh đoán không nhầm, bà chủ chắc hẳn là một người đồng đạo, còn thợ matxa nữ cấp dưới bà ta không phải con người, mà là nữ quỷ, hương thơm trong phòng có vấn đề, ngửi vào sẽ khiến ý thức con người rơi vào hôn mê, sau đó nữ quỷ đi vào giấc mộng, giao hợp với khách trong mộng, lấy tinh khí trên người họ để tu luyện. Việc này cũng giải thích tại sao trong câu lạc bộ lại có nhiều chuối như vậy, chuối có thể hút âm khí sót lại. Vừa nãy mình áp chế tu vi, suýt nữa phạm đạo của họ, nếu không phải bà cô trong Bách Quỷ Đồ nhắc nhở mình, e rằng mình đã mất hết mặt mũi rồi. Còn về loại tà tu này, Lưu Minh trước nay luôn khinh thường, nhưng lại không trở mặt tại chỗ với họ, không phải anh sợ họ, mà sợ làm lớn chuyện, không có cách nào báo cáo kết quả nhiệm vụ với nữ cảnh sát. Lưu Minh lắc đầu, để hết mọi chuyện sang một bên, bây giờ chuyện quan trọng là kiếm tiền! Lưu Minh gọi điện cho ông Lâm, nhờ ông ta giúp đỡ để ý xem bệnh viện có bệnh nhân kỳ lạ nào không, hoặc là trong những người ông ta quen biết có người nào mắc bệnh lạ không. Sau đó Lưu Minh lại gọi điện cho Lý Giai, nói những chuyện như vậy. “Ha ha, tiểu thần y, thật trùng hợp, tối nay ở trung tâm thành phố vừa hay có một buổi tiệc rượu, những người tham dự đều là nhân vật có máu mặt ở Đường Hải, đến lúc đó tôi đưa cậu đi làm quen với họ, nói không chừng sẽ có bệnh nhân!” Lý Giai phía bên kia điện thoại cười nói. Lưu Minh vừa nghe xong liền vui mừng, lập tức đồng ý, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đến! “Tiểu thần y, hay là tối nay tôi đến nhà cậu đón cậu?” Lý Giai dè dặt hỏi. “Không cần đâu, chốc nữa ông gửi tôi địa chỉ là được, bây giờ tôi đang ở trung tâm thành phố!” Nói xong, Lưu Minh bèn tắt máy, khóa xe ở bên đường, nhàm chán đi dạo phố. Buổi chiều trôi qua rất nhanh, Lưu Minh lấy điện thoại ra, nhìn thời gian, thấy cũng sắp đến giờ rồi, lái xe mở định vị xuất phát đến địa chỉ mà Lý Giai gửi anh. Tầng cao nhất của tòa nhà Đường Hải là nơi chuyên tổ chức các hội nghị buổi tiệc quan trọng. Lưu Minh dừng xe đạp ở một vị trí đỗ xe, trực tiếp đi về phía cửa tòa nhà. Lúc này hai bảo vệ lập tức ra nghênh đón: “Xin hỏi anh là anh Lưu Minh phải không?” “Các anh biết tôi à?” Lưu Minh gật đầu, hơi kinh ngạc nhìn hai bảo vệ một cái. “Đương nhiên là biết, chiều nay giám đốc Lý đã gửi ảnh của anh vào trong nhóm làm việc của chúng tôi, nói với chúng tôi anh là khách quý của họ, tuyệt đối không được lơ là!” Lưu Minh gật đầu, không ngờ Lý Giai còn rất biết làm việc. “Anh Lưu, bây giờ buổi tiệc còn chưa bắt đầu, tôi đưa anh vào trong trước đã?” Một bảo vệ trong đó hỏi thăm dò. “Thôi, tôi đợi thêm lúc nữa, ở bên ngoài hóng gió, hút điếu thuốc!” Lưu Minh cũng không vội, mà ngồi trên bậc thềm hút thuốc. Thời gian trôi qua từng chút, trời cũng càng lúc càng tối, lúc này đã có không ít đàn ông mặc áo vest giày da, phụ nữ trang điểm ăn mặc thời thượng đi vào trong tòa nhà. Bọn họ đều nhìn Lưu Minh ngồi trên bậc thềm chơi điện thoại với ánh mắt hiếu kỳ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]