“Tôi, chúng tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, vừa nãy đến để cứu cậu ấy, nhưng không ngờ bị đám người xấu này cưỡng ép giữ lại trong phòng!” Trương Quyên ngoan ngoãn nói. “Đã đều là bạn thì các cô đừng đứng nữa, ngồi xuống hết đi!” Lưu Minh gật đầu nói. “Không ngờ đám cậu ấm nhà giàu các người lại làm việc vô pháp vô thiên như vậy, đợi lúc nào rảnh, tôi nhất định gọi tất cả các người đến, lên lớp cho các người, dạy dỗ cẩn thận!” Lại còn nói phải lên lớp dạy bảo tất cả cậu ấm nhà giàu Đường Hải, đúng thật là ngông cuồng. “Mẹ kiếp, tên nhóc mày là ai, lại dám gây chuyện với tao?” Lúc này Chu Hầu dẫn theo gần mười tên côn đồ xăm sổ hình rồng hổ đi vào. “Mẹ kiếp, Ngô Phi, Vương Tử Thạc, hai chúng mày là đồ phế vật, lại bị tên nhãi thối tha này ức hiếp!” Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bao, Chu Hầu liền sửng sốt, nói với hai người bị đánh thành đầu heo. Hai người không nói gì, vẫn ngoan ngoãn đứng ở góc tường. Dù sao người bị đánh cũng không phải mày, mày không biết đau, bây giờ mày chém gió thế nào chẳng được! “Chu Hầu, tên khốn nhà mày, tao nhất định phải giết mày!” Kẻ thù gặp nhau, đỏ mắt hết sức. Lúc nhìn thấy Chu Hầu, Tiểu Thạch Đầu đã không nhịn được hét lớn một tiếng, đang định xông lên liều mạng mày chết tao sống với gã ta, may mà được Lưu Minh kéo lại. “Đánh loại cặn bã này, tôi cảm thấy bẩn tay cậu đấy”. Lưu Minh thản nhiên nói, sau đó nhìn Chu Hầu một cái. “Tao còn tưởng ai chứ? Thì ra là thằng nhãi mày!” Chu Hầu nhìn Thạch Đầu một cái, không cảm thấy sợ hãi, giống như tên nhãi vô dụng, gã ta có thể dẫm đạp một lần thì có thể dẫm đạp lần hai. “Mày là Chu Hầu?” “Là ông nội mày đây!” “Cút lại đây cho tao, quỳ đến trước mặt người anh em của tao!” Nghe thấy lời này, đám côn đồ phá lên cười lớn ha ha. “Tên nhãi này có phải chạy ra từ bệnh viện thần kinh Cửu Long Sơn không?” “Nếu không phải, chắc chắn là kẻ hỏng não!” “Ở thành phố Đường Hải, không ai dám ăn nói như vậy với cậu chủ Chu!” Ngay sau đó, đám côn đồ đều trừng mắt, chỉ thấy Chu Hầu ánh mắt đờ đẫn quỳ xuống đất, sau đó từ từ quỳ lê về phía trước. … Một chiếc Audi A8 màu đen dừng lại ở cửa câu lạc bộ Cửu Thiên, một người đàn ông trung niên ăn mặc hợp dáng người, vẻ mặt âm trầm xuống xe dưới sự bảo vệ của mấy vệ sĩ. “Chấn Sơn, cậu làm sao thế?” Người đàn ông trung niên vội vàng chạy đến cửa câu lạc bộ, nhìn Tống Chấn Sơn được hai người A Hổ A Báo khiêng ra, hỏi với vẻ đầy quan tâm. “Vừa nãy ăn mảnh vụn thủy tinh, bây giờ e rằng phải phẫu thuật!” A Báo nói. “Hai người bảo vệ Chấn Sơn kiểu gì vậy, sao lại thành thế này? Người hại cậu ta đang ở đâu?” Sắc mặt người đàn ông trung niên tối sầm lại nói. “Ông chủ Tống, tôi khuyên ông nên bớt giận trước đã, nếu tôi đoán không sai, thì thanh niên đó chắc hẳn là một võ giả, hai anh em chúng tôi vừa chạm mặt hắn đã bị hắn đánh ngã, hơn nữa chuyện này cũng là do cậu Tống không đúng, nếu không, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như này”. A Hổ nói, thanh niên đó chỉ vỗ nhẹ hắn một cái, hắn đã cảm thấy toàn thân rụng rời, không có chút sức lực nào, hiển nhiên thanh niên đó là một cao thủ. Bây giờ nghĩ lại biểu hiện của Lưu Minh, hắn vẫn còn sợ hãi, tên nhóc đó như chơi game vậy, hơn nữa còn có thể điều khiển người khác. “Bất kể nói thế nào, chuyện này không thể bỏ qua như vậy”. Người đàn ông trung niên tỏ vẻ mặt âm hiểm, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gọi một cuộc điện thoại: “A lô, cục trưởng Trương, là tôi, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ bắt một người…” Trong phòng VIP. Một đám côn đồ thấy cậu Chu thường ngày làm mưa làm gió, lại bị một câu nói của thanh niên ăn mặc rất bình thường dọa sợ quỳ dưới đất, bọn họ không dám tin vào đôi mắt của mình. “Tiểu Thạch Đầu, giao người này cho cậu, đánh thế nào cũng được, nhưng đừng đánh chết”. Lưu Minh vỗ vai Thạch Thái Thiên nói. “Cậu Chu, chúng tôi phải làm thế nào?” Một đám côn đồ sững sờ, hồi lâu sau bọn họ mới phản ứng lại, không nhịn được hỏi. “Làm thế nào, còn có thể làm thế nào? Đánh bọn chúng cho tao, rút gân tay và gân chân của bọn chúng!” Chu Hầu vốn không biết rốt cuộc hiện giờ mình bị làm sao, cả người gã ta không nghe theo điều khiển của mình, dường như bị người khác điều khiển cơ thể vậy. “Các anh em, lên theo tôi!” Một tên trọc đầu dẫn đầu hét lên, mấy tên côn đồ trực tiếp bao vây hai người. “Lúc này nên có một bản nhạc mới vui!” Lưu Minh đứng lên cười nói, vừa dứt lời, trong phòng bao vang lên tiếng nhạc xập xình bùng nổ. Cùng với tiếng nhạc, mấy tên côn đồ bắt đầu không tự chủ lắc lư cơ thể. “Rốt cuộc là chuyện gì? Mẹ kiếp, sao tao không điều khiển được bản thân mình?” “Không nhịn được muốn nhảy múa thì phải làm thế nào?” “Rốt cuộc là bị làm sao, đúng là gặp quỷ rồi!” Lưu Minh hài lòng gật đầu: “Rất tốt, rất tốt, tên tóc vàng này trước đây học khiêu vũ rồi hả?” “Ầy, tên đầu trọc, mày vặn dây thừng to hơn chút, thế mới đẹp!” Lưu Minh giống như thầy giáo dạy múa, chắp tay sau lưng chỉ đạo đám người lắc lư cơ thể, nếu thấy ai nhảy không đẹp, sẽ đi đến đạp họ hai cái. “Ầy, khá được rồi, các người cũng mệt rồi phải không, cởi đồ múa ra rồi mau về nhà đi!” Một lúc sau Lưu Minh lại nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]