“Anh Minh, lần này về rồi không đi nữa chứ?”
“Ừm!”
“Anh đợi chút, tôi thái ít thịt cho anh mang về!”
Thạch Thái Nhiên hút hai hơi, ném đầu thuốc xuống đất dập lửa, về sạp hàng, cầm dao, thái một miếng thịt bò lớn vô cùng điêu luyện, cho vào túi rồi đưa cho Lưu Minh.
Lưu Minh cũng không khách sáo: “Được, vậy tôi cầm về buổi tối làm vài món, đến lúc đó hai anh em chúng ta uống thật vui vẻ!”
“Đúng, phải uống thật vui vẻ!”
Thạch Thái Nhiên nhoẻn miệng cười gật đầu.
“Vậy được, tôi về trước đây, chốc nữa cậu thu dọn hàng sớm, đến nhà tôi uống rượu!”
Nói xong, Lưu Minh quay người rời đi.
Lúc này có ba năm người đến trước hàng thịt, Lưu Minh cảm thấy không đúng, liền dừng bước chân, đứng trong đám đông, muốn xem rốt cuộc ba người này muốn làm gì.
Gã trung niên dẫn đầu trọc đầu, trên mặt còn có vết sẹo, giống như một con rết màu đen bò lên mặt, trông khá dữ tợn.
“Tiểu Thạch Đầu, món nợ của chúng ta có phải nên tính rồi không!”
Gã mặt sẹo bừng bừng khí thế đi đến trước hàng thịt, đạp một cái vào bàn.
“Anh sẹo, anh có thể cho thêm mấy ngày không, thời gian này tôi thực sự có hơi kẹt, hơn nữa hàng thịt cũng không buôn bán được mấy!”
Thạch Thái Nhiên nói với vẻ mặt quẫn bách: “Thế này đi, tôi cắt cho mấy anh em một miếng thịt về ăn!”
Nói xong, Thạch Thái Nhiên thái xong một dải thịt lớn, cho vào túi, vẻ mặt tươi cười đưa qua.
“Tên nhóc thối, ai cần thịt nát của mày, tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660159/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.