“Đồ khốn nạn nhà anh, tôi không hỏi việc đó, tôi hỏi anh có nhìn ra điều gì không?”
Liễu Băng Thanh kiềm chế cơn giận, hỏi.
“Ờm, cô không nên ra ngoài đường!”
Lưu Minh nghiêm túc quan sát tấm hình hồi lâu, sau đó tổng kết 1 câu.
“Tôi làm sao, tại sao không được ra ngoài đường?”
Liễu Băng Thanh tưởng rằng Lưu Minh nhận ra gì đó, vội vã hỏi.
“Bởi vì tôi sợ mọi người sẽ nói cô đem theo 2 'quả bóng' đè chết người!”
“Tên chó má, tôi nói chuyện nghiêm túc, đầu óc anh toàn cái gì thế hả, toàn thứ ô uế!”
Liễu Băng Thanh cuối cùng cũng bùng nổ, trực tiếp gọi tới.
“Chuyện nghiêm túc gì chứ?”
Lưu Minh có chút hoang mang, anh còn tưởng cô cảnh sát đêm dài cô đơn nên mới phát phúc lợi, không ngờ lại là chính sự.
“Không lẽ nửa đêm gửi hình gợi cảm như vậy là chính sự ư?”, Lưu Minh hỏi.
“Từ hôm ở mộ tập thể, trên người tôi xuất hiện rất nhiều đốm đỏ, khám đông y lẫn tây y họ đều bảo không rõ nguồn cơn, vậy nên tôi mới hỏi anh!”
Liễu Băng Thanh nén cơn tức, tường thuật lại cho Lưu Minh.
“Hic, có phải những đốm đỏ đều tập trung ở bên phải thân dưới?”
“Sao anh biết?”
Liễu Băng Thanh có chút bất ngờ, phải chăng Lưu Minh là cao nhân trong lời đồn.
“Phí lời, trong ảnh rõ thế kia, da cô lại trắng như vậy, tôi không nhìn thấy chắc!”
“Tên chết dẫm, nếu đã nhìn thấy sao không nói, dám trêu tôi, tin tôi gông cổ anh lên đồn uống trà không?”
Nữ cảnh sát thị uy thật đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-su-ha-son/660146/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.