Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141
Chương sau
Lưu Minh đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Hoàng Mao. Đánh bay mấy tên côn đồ to cao nhẹ nhàng như không, những năm nay Lưu Minh đã học võ công? Lý Đình Đình kinh ngạc nhìn anh, không dám tin đây là người anh họ từng dẫn mình chạy khắp nơi hồi xưa. “Mày là ai, dám đánh đàn em tao?” Hoàng Mao nổi nóng, rút 1 con dao trong túi ra, đùng đùng lao tới: “Thằng nhãi, thích thể hiện chứ gì, tin tao cho mày què luôn không?” “Phế tao?” Lưu Minh bật cười, khinh thường nói: “Mày ăn gan hùm rồi à, dám nói chuyện với tao như vậy?” “Anh Hoàng Mao, nó là thằng nhà quê mới lên đó”. Lưu Bằng Phi vừa ra tới cửa lại trở vào. “Hà hà, hóa ra là 1 thằng quê mùa chưa trải sự đời, chẳng trách phách lối như vậy, lát nữa tao sẽ cho mày khóc tiếng mán!” Hoàng Mao cười lạnh, sau đó lao đến chỗ Lưu Minh, gã ta cũng là kẻ từng trải, biết cách kiểm soát lực đâm, 1 dao này đấm trúng, chắc chắn sẽ chảy rất nhiều máu, nhưng không ảnh hưởng tính mạng. Lời vừa rồi của Lưu Bằng Phi ý tứ rõ ràng, cậu ta muốn nói rằng, Lưu Minh là người nghèo dưới quên lên, không có chống lưng ở Đường Hải, loại người như vậy có thể thoải mái bắt nạt. “Á!” Lý Đình Đình tận mắt thấy con dao đâm vào phần bụng Lưu Minh, cô ta hét lên kinh hãi, lấy tay che mặt. Tiếp theo đó là tiếng gào đau đớn vang lên, nhưng không phải của Lưu Minh mà càng giống Hoàng Mao hơn. Hoàng Mao ngồi quỳ dưới đất, con dao cắm ở bắp đùi, máu tươi ướt đẫm. Chính Hoàng Mao cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tay của gã ta như bị điều khiển, không thể cử động, sau đó, con dao đã cắm vào đùi gã ta. “Anh Hoàng Mao, anh sao thế?” “Anh Hoàng Mao, không sao chứ?” “Anh Hoàng Mao, có đau không?” Đám đàn em sửng sốt, 1 lúc sau mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng chạy tới. “Con mẹ chúng mày, còn hỏi tao đau hay không, thử lấy dao đâm vào chân mình đi!” Hoàng Mao điên tiết quát. “Xem ra mày là đứa trẻ ngoan, biết nhận sai, đứng dậy đi, không cần quỳ đâu, cũng không phải đón năm mới, tao không có tiền lì xì cho mày!” Lưu Minh hài lòng gật gù. “Mày, mày rốt cuộc đã làm gì?” Hoàng Mao đau đớn nghiến răng, căm hận nhìn Lưu Minh. Lưu Minh thản nhiên nhún vai, nhếch miệng cười: “Dao trong tay mày, tao có thể làm gì? Mà tao khuyên mày nên tới khoa thần kinh khám thử đi, xem có phải mắc bệnh thích tự tổn thương mình không!” “Tao giết mày!” Hoàng Mao nghiến răng, nhịn cơn đau, rút con dao khỏi đùi mình. Không ngờ tay gã ta như bị khống chế, con dao vừa rút ra lại cắm thẳng vào chân còn lại. “Anh Hoàng Mao, anh làm gì vậy, có gì cứ nói thẳng, anh em ở đây, đừng tự đâm mình!” Đám đàn em hoang mang nói. “Này, chúng mày không định gọi cứu thương à, chảy máu như kia chết được đấy!” Lưu Minh khoanh tay trước ngực, tốt bụng nhắc nhở. Lúc này 2 tên đàn em hớt hải chạy ra ngoài. Một lúc sau, 1 tên lưng hùm eo gấu đem theo băng gạc chạy vào, thấy Hoàng Mao và 4, 5 đàn em nằm dưới đất, Đại Hùng tức thì nổi điên: “Mẹ nó, là ai đến địa bàn tao gây sự?” “Anh Hùng, anh Hùng, là thằng đó!” Hoàng Mao nén đau, chỉ vào Lưu Minh đang ngồi vắt chân. “Mẹ nó, thằng oắt mày chán…” Khoan đã, trông người này có chút quen mắt, hình như từng gặp qua. Đây chẳng phải tên Lưu Minh sao? Buổi trưa hôm nay anh Hổ đặc biệt dặn dò, sau này bất kể ai gặp Lưu Minh đều phải đi đường vòng, không ngờ trưa vừa dặn, chiều đã đụng độ. “Đại ca, phế nó…” “Im mồm, mày dám chọc vào Lưu gia, chán sống rồi hả!” Hoàng Mao chưa nói hết câu, Đại Hùng đã cho gã ta 1 bạt tai. Muốn chết cũng đừng lôi người khác chết theo chứ! Tao còn muốn sống lắm. “Lưu gia, xin lỗi, thủ hạ không hiểu chuyện, đụng chạm đến anh!” Đại Hùng cúi đầu xin lỗi, cun cút tiến đến chỗ Lưu Minh. “Không sao, không sao, thằng nhỏ đã biết sai rồi, không thấy tự đâm vào chân mình hay sao?” Lưu Minh phủi tay, cực kỳ rộng lượng nói. Có ai tự đâm vào chân mình chứ, Đại Hùng dùng ngón chân cũng đoán ra, đây là do Lưu Minh làm. “Coi như mày may mắn, Lưu gia không tính toán với mày, nếu không, chưa cần Lưu gia ra tay, tao sẽ phế mày trước!” Đại Hùng đá mạnh vào người Hoàng Mao, sau đó nói với những tên còn lại: “Chúng mày mở to mắt mà nhìn, đây là Lưu gia, người mà anh Hổ cũng không dám đụng, kẻ nào ngu đần đụng đến Lưu gia, có mất chân mất tay cũng đừng trách đại ca đây không nhắc nhở!” Cái gì? Tên này có lai lịch ghê gớm như vậy? Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141
Chương sau