Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141
Chương sau
“Này, mọi người, xem tôi đưa ai đến đây”, Châu Vĩnh Phong cất lời, sau đó đó đẩy Lưu Minh ra. “Vãi nội ơi, Lưu Minh!” “Tên rùa rụt cổ cậu, không ngờ vẫn còn sống đó!” “Mấy năm không gặp, lão Minh đen đi không ít, có phải cưới được cô vợ xinh đẹp nên lao lực không”. Lưu Minh hồi còn đi học quan hệ khá tốt, học lực cũng ổn, hơn nữa hay ra mặt khi có chuyện bất bình, vậy nên rất nhiều người chào hỏi anh. “Đều là bạn học cũ, khách sáo gì chứ, mau ngồi xuống đi!” Một cô gái mặt bầu tóc ngắn cười nói. “Hơ, chuyện này…” Lưu Minh gãi đầu, có chút bối rối. Phòng không lớn, hơn nữa đều đã ngồi kín, chỉ còn một chỗ trống duy nhất bên cạnh 1 cô gái mặt lạnh. Người này là Nhâm Tử Huyên, hồi đi học, 2 người từng có quan hệ mập mờ, chỉ là Lưu Minh chú tâm học hành, 2 người không hề tiến triển vượt quá tình bạn. Hiện giờ quan hệ của 2 người rất kì diệu, mặc dù không tính là người yêu cũ, nhưng cũng chẳng khác là bao. “Cái này…không ổn lắm”, một bạn học đỡ lời. “Lão Minh, mấy năm không gặp, da mặt cậu ngày càng mỏng, có phải trước đây làm chuyện gì có lỗi với Tử Huyên, cho nên giờ mới không dám ngồi cạnh người ta!” Đã nói đến mức này, Lưu Minh chỉ đành căng da đầu tiến đến chỗ bên cạnh Nhâm Tử Huyên, cười ngượng nghịu. Nhâm Tử Huyên quay lại mỉm cười với anh, 10 năm, có thể mài dũa người ta thành bộ dạng hoàn toàn khác, nhưng sự tao nhã trên người Nhâm Tử Huyên không hề thay đổi. Có điều trông tinh thần cô ta không ổn lắm, mặc dù đã trang điểm, nhưng không dấu nổi làn da nhợt nhạt, ánh mắt thất thần, cảm giác thiếu sức sống. “Tử Huyên, có phải em gặp chuyện gì kì quái?” Lưu Minh chăm chú nhìn Nhâm Tử Huyên, không nhịn được hỏi. “Đâu, đâu có, gần đây em hơi mệt chút thôi!” Nhâm Tử Huyên ngắc ngứ một hồi mới trả lời hết câu. “Cái cậu Lưu Minh này, đúng là chẳng có chút nhân tính nào, vừa vào đã anh anh em em với hoa khôi lớp, có phải quên hết mấy anh em chúng tôi rồi không!” “Phải đó, chúng tôi biết cậu và hoa khôi thân thiết, nhưng có chuyện gì không thể nói sau à?” “Đúng vậy, quán rượu này là khách sạn, tụ tập xong 2 người thuê 1 phòng cũng chẳng sao, giờ phải tập trung uống rượu!” Mấy nam sinh thân thiết với Lưu Minh trêu chọc. “Được rồi, uống nào!” Lưu Minh gật đầu. Nhâm Tử Huyên giống như cô dâu nhỏ, rụt rè cầm chai bia rót cho Lưu Minh. “Ài, tôi nói này học bá, quần áo của cậu đã thế này rồi vẫn mặc lên người được? Có phải gặp khó khăn gì không, nếu có chuyện gì cứ nói ra, chúng ta đều là bạn học cũ, giúp được mọi người chắc chắn sẽ giúp!”, Đỗ Tử Đằng nhìn Lưu Minh, thiếu điều muốn phát khùng. Thời còn đi học, Đỗ Tử Đằng theo đuổi Nhâm Tử Huyên rất quyết liệt, thế nhưng Nhâm Tử Huyên thích Lưu Minh, gã chẳng có cơ hội nào. Chớp mắt đã 10 năm, bản thân gã cũng gọi là có gì và này nọ, vốn định mượn dịp họp lớp để tiếp tục theo đuổi Nhâm Tử Huyên. Không ngờ Lưu Minh trở lại, đã thế còn nói nói cười cười với nữ thần của gã. Nghĩ vậy, Đỗ Tử Đằng lập tức khó chịu. “Đây là do xảy ra xô xát với người khác nên mới vậy, tôi định về nhà thay đồ, nhưng trên đường gặp được Châu Vĩnh Phong, cậu ấy nói mọi người đang họp mặt, tôi nghĩ đã lâu rồi chưa gặp nhau, nên mới vội vội vàng vàng chạy tới đây!” Lưu Minh cười ha ha đáp. Thực ra anh không thích mấy vụ họp lớp, nói thẳng ra, đây là dịp đám đàn ông khoe khoang khẳng định bản thân, phụ nữ so bì các thứ, sớm đã mất đi ý nghĩa, thực sự có chút nực cười. “Lưu Minh định về thay đồ, là tôi một mực kéo cậu ấy tới đây, bạn học cũ với nhau để ý chuyện quần áo làm gì, chủ yếu là tình cảm!” Châu Vĩnh Phong thấy Lưu Minh bị chê bai, có chút không vui, người là do anh ta gọi tới, hơn nữa anh ta cho rằng, có thể đến tụ họp, chính là coi trọng tình nghĩa ngày xưa. “Ha ha, tôi chỉ đùa thôi, dù sao cũng lâu lắm không gặp, ít nhiều lạ lẫm, chẳng qua tôi làm nóng không khí ấy mà!” Đỗ Tử Đằng cười giả lả, rút điếu thuốc từ túi ra, rít một hơi dài, sau đó đập bao thuốc cùng với chìa khóa xe BMW lên bàn, nhìn Lưu Minh đầy khiêu khích. “Được rồi, đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, hôm nay đã đến đây, nên cạn 1 ly chứ?” Châu Vĩnh Phong là người xởi lởi, không hề bận tâm chuyện vừa rồi, chỉ hô hào mọi người cạn ly. Rượu quá tam tuần, không khí cởi mở hơn nhiều, đề tài nói chuyện cũng phong phú. “Phải rồi, Lưu Minh biệt tích 10 năm nay là đi đâu vậy, mỗi năm họp lớp đều không thấy cậu”. Một người đeo kính ra vẻ thân thiết hỏi thăm, gã tên Trương Tường, là kẻ bợ đít Đỗ Tử Đằng. “Cũng chẳng đi đâu, tôi chỉ cùng một ông lão chu du đông tây nam bắc, coi như trải nghiệm học tập, nâng cao năng lực! Hai hôm trước tôi vừa về Đường Hải, không ngờ lại gặp mọi người!”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141
Chương sau